Sở Hà nói thầm trong bụng: Không phải là còn đang giận đấy chứ?
Tuy rằng cô cũng không biết anh đang giận cái gì.
Người đàn ông này trước giờ đều mưa nắng thất thường.
Tiểu Bảo cũng không biết vì sao mà đặc biệt nhiệt tình, ánh mắt tinh nghịch cứ đảo tới đảo lui, lập tức nói: “Cũng không còn sớm nữa rồi, cha đi ngủ sớm đi nhé!”
Sở Hà có lòng tốt nhắc nhở cậu: “Tiểu Bảo, bây giờ mới có sáu giờ rưỡi!”
“Vậy cũng trễ rồi mà!”
Cố Cảnh Liên nhướng mày nhìn cậu, tùy tiện ném chén cơm lên bàn rồi đứng dậy đi lên lầu.
Tiểu Bảo thấy vậy cũng xoay đầu nói với Sở Hà: “Mẹ, cũng trễ rồi, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi nhé!”
Sở Hà: “…”
Đã bảo là bây giờ mới có sáu giờ rưỡi.
Ngủ sớm như vậy cũng ngủ không được mà?
Nhưng bị Tiểu Bảo giục, Sở Hà cũng đứng dậy lên lầu.
Tiểu Bảo lập tức theo đuôi, nhìn thấy Sở Hà ôm chăn mền bước vào phòng Tiểu Bảo, cậu liền chạy tới chặn trước cửa phòng, nói một cách chắc chắn: “Không được vào!”
“…”
Sở Hà ngạc nhiên: “Con làm gì vậy?”
“Mẹ, mẹ quên Tiểu Bảo đã nói gì rồi à?”
Tiểu Bảo hắng giọng, nghiêm trang nói: “Tiểu Bảo đã nói, muốn ngủ một mình! Cái này là tự lập, xin mẹ tôn trọng Tiểu Bảo.”
“Tôn…”
Sở Hà suýt nữa thì cắn phải lưỡi của mình.
Hơ.
Thật là ghê gớm.
Mới học mẫu giáo mà thằng nhóc này đã hiểu cái gọi là tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046219/chuong-3492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.