Cố Cảnh Liên ngẩng đầu, mở mắt nhìn bác Phúc và Tiểu Bảo. Vì anh chưa tỉnh ngủ nên đôi mắt vẫn còn hằn lên những tia đỏ, nhìn lướt qua trông anh chẳng khác gì một tên đại ác ma hung bạo!
Cứ như sâu bên trong đôi mắt đó là một trận mưa bão tanh nồng mùi máu!
“Ai cho phép các người làm phiền khi tôi đang ngủ?”
Anh hỏi lần nữa, khẩu khí vẫn lạnh lùng.
Bác Phúc sợ đến mức cắn chặt răng không dám hé môi nói nửa lời.
Tiểu Bảo ngược lại thì vẫn cứ vô tư, cậu khóc lóc kể lể: “Cha! Hôm qua hình như mẹ đã ra ngoài gặp người đàn ông khác, còn về rất khuya! Làm sao đây? Nếu mẹ thích người khác thì sao đây?”
“…”
“Sao cha chẳng chịu đàn ông lên gì cả! Mẹ sắp bị cướp đi rồi, cha còn có tâm trạng ngủ nữa ư?”
“…”
“Nếu mẹ tìm cho con người cha khác, xong cha cũng tìm cho con một người mẹ kế thì Tiểu Bảo sẽ không muốn sống nữa! Con không biết đâu! Cha à, cha nhất định phải theo đuổi được mẹ trong vòng 1 tháng! Nếu không… hu hu hu! Tiểu Bảo sẽ leo lên lầu hai nhảy xuống chết quách cho xong!”
“…”
Cố Cảnh Liên bị cậu làm ồn, nhức đầu đến mức gân trên trán hằn cả lên.
Anh chau mày, nghiến răng nghiến lợi: “Im ngay! Đừng ồn nữa!”
“Cha à, cha thật sự không thích mẹ sao? Không thích cũng không sao, cha cứ theo đuổi được mẹ trước, sau đó từ từ bồi đắp tình cảm cũng được!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046162/chuong-3444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.