Thằng bé đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, đến mức không hề để ý rằng bác Phúc đã vào phòng từ lâu.
Bác Phúc kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo hôm nay dậy sớm thế? Không cần ông gọi luôn này!”
Tiểu Bảo giật mình quay lại, vừa trông thấy bác Phúc thì khóc ré lên “Hu hu” một tiếng rồi lao vào lòng ông.
“Bác Phúc! Không tốt rồi! Có chuyện không hay rồi!”
Bác Phúc bị tiếng kêu của thằng bé dọa giật cả mình, vội ôm cậu vào lòng rồi hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì xảy ra rồi ư?”
“Hu hu hu hu!”
Tiểu Bảo nước mắt đầm đìa: “Không hay rồi! Hình như mẹ đã bị một kẻ xấu bám theo!”
“…”
Cái gì?
Kẻ xấu?
Bác Phúc nghe xong mà thấy mông lung vô cùng, không hiểu câu này của cậu có ý nghĩa gì!
Tiểu Bảo tức giận nói: “Hôm qua mẹ ra ngoài rất khuya, đến nửa đêm mới về! Vừa về đã gọi ngay cho một người đàn ông, có vẻ thân mật lắm! Quan trọng nhất là… từ lúc còn đi làm thì mẹ đã được rất nhiều đàn ông theo đuổi! Cháu tức lắm!”
Bác Phúc: “…”
Sở Hà đêm hôm ra ngoài?
Về rất khuya?
Có lẽ nào…
Là đi thực hiện nhiệm vụ gì đấy?
Sáng hôm nay ông có nghe tin một vài tên giang hồ mới bị bắt giữ.
Chắc là đêm qua cô đã đi thực hiện nhiệm vụ rồi!
“Bác Phúc, làm sao đây?”
Tiểu Bảo vẫn chìm trong sự tuyệt vọng, cậu nắm gấu áo, khóc tu tu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046161/chuong-3443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.