Khi còn bé, tôi biết sử dụng tay chân hoàn hảo để leo cây, rồi từ trên cây đó hái quả dại ăn, thấy nhiều trong phim võ hiệp, tôi cảm thấy những quả dại này, có thể là đan dược thần kỳ, ăn vào nhất định có thể trường sinh bất lão.
Hái được một quả ô liu còn chưa chín, ăn vào trong miệng, vừa chua vừa chát, không có vị ngọt.
Có thể đó chính là thanh xuân của tôi.
Có chút mộng tưởng!
Có chút tình cảm, đã định trước là chỉ có thể nhìn.
Có chút hứa hẹn, giống như là bọt biển, chạm vào liền tan biến.
Có chút dối trá, có thể lừa dối chính mình.
Nhưng mà Đông Vũ, trong cuộc đời tôi, lời nói dối thất bại nhất, dù cho tôi tự lừa bản thân, rằng tôi không thích anh.
Nhắm mắt lại, để cho tôi quên anh, nhưng mà nước mắt chảy xuống, không thể tự lừa được con tim mình.
***********
Trong hôn lễ, giáo đường được trang điểm đổi mới hoàn toàn, hoa tươi, lụa trắng, thánh khiết mà mỹ lệ.
Tôi cũng tham gia, sau khi sửa sang xong số hoa, quay đầu lại, đã thấy cô dâu đang chạy tới hội trường.
Đông Vũ phụ trách tiếp khách, mà cô dâu thì được trang điểm trong phòng hóa trang.
Khi tôi cầm hoa tưới đi tới chỗ của thợ trang điểm, cắm một bó hoa hồng vào trong bình.
Cô dâu thấy tôi, mỉm cười, biểu tình thân thiện, chỉa vào người tôi cười nói: "Em chính là Doãn Hạ Thuần sao?"
Tôi quay đầu lại, lặng lẽ gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045852/chuong-3179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.