Tám năm, vật đổi sao rời, trở lại cái thành phố này, cho tôi cảm giác, nơi đây dường như không có chỗ đặt chân cho tôi, nhưng mà Đông Vũ, cám ơn anh, chí ít...
Chí ít trong lòng anh, vẫn còn có em, dù chỉ một chút.
Ba chữ này, em chờ mười lăm năm, lại tám năm, có thể, chấp niệm tuổi trẻ, rốt cuộc có một tia viên mãn rồi.
Trước đây tôi quấn quít lấy anh như vậy, ở phía sau anh, chính là vì ba chữ này.
Nhưng bây giờ thành thục, nghe được ba chữ đó, cũng không còn nở hoa trong lòng nữa rồi.
Tôi 15 tuổi, khát vọng yêu và được yêu, hoàn toàn không được đáp lại.
Tôi 23 tuổi, kỳ vọng vào tình yêu đã có kết quả, nhưng cũng như không có chút kết quả nào.
Người trưởng thành, sự chấp nhất đã mất đi.
Nhưng mà, tôi tám năm qua học cách buông anh, lần trở về này, đại khái cũng là vì chút tình cảm đó, nói lời tạm biệt.
Tôi bắt đầu cười ngây ngô, lấy tay lau nước mắt, nhưng dù làm thế nào, nước mắt vẫn không ngừng được tuôn ra, như là con sông bị vỡ đê, không ngừng trào ra.
Nhưng tôi mặc dù khóc, tôi lại vừa cười, luôn có cảm giác, ba chữ này, tôi đã chờ hàng thế kỷ vậy.
Đông Vũ hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhìn tôi.
Độ cong trên đôi mắt anh, lại giống như là đang cười, ánh mắt đặt trên người tôi, để lộ ra sự thâm tình tuyệt vọng, tôi nhìn thấy ánh mắt anh phiếm hồng, đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045851/chuong-3178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.