Đông Vũ nghiêm túc nói, "Anh rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, cũng không phải là, không đi học thì nhất định không có tương lai! Anh mang em đi đến một thành thị nào đó, chúng tôi thuê nhà trọ, sau đó, anh cố gắng đi làm, nuôi em, được không?"
"Anh đừng nói đùa nữa."
Tôi xoay người lại, "Nếu như em thật sự đi cùng anh, ba mẹ nhất định sẽ hận em thấu xương."
Bỗng nhiên Đông Vũ ôm lấy tôi, đau khổ nói, "Vậy em bảo anh làm sao bây giờ?"
Anh ôm mặt tôi, nhìn chăm chú, rồi cười chua sót, "Nếu như, mẹ đưa em ra nước ngoài đi học? Hạ Thuần, như vậy anh sẽ điên mất! Anh không thể mất em."
Tôi lập tức bị anh cổ vũ, anh và tôi cùng thu thập hành lý đơn giản, sau đó rời khỏi nhà họ Doãn.
Buổi tối gió thật to.
Anh choàng áo khoác lên người tôi, ôm tôi thật chặt, nói với tôi, "Sắp có xe rồi."
"Dạ."
Lúc rạng sáng, rất khó bắt taxi.
Rất không dễ dàng mới gọi được xe, Đông Vũ nói với lái xe, "Đi bến xe."
Bỗng nhiên tôi nghĩ tới chuyện gì, mất mác nói, "Anh dẫn em đi, vậy còn Lâm Lị thì sao?"
Sắc mặt Đông Vũ ngẩn ra, tôi không biết anh nghĩ gì, môi run run lên.
"Nếu anh không nỡ rời xa chị ấy, thì không cần đi..."
Tôi mỉm cười, "Không sao cả, ra nước ngoài, cũng không phải sống chết hai nơi, em tốt nghiệp, thì có thể về..."
"Anh xin lỗi..."
Đông Vũ gắt gao nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045832/chuong-3166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.