"Tôi... Lúc trước thật sự không nên sinh cô ta ra! Không nên sinh cô ta! Đứa con gái không hiểu chuyện như vậy, chúng tôi không cần!"
"Mẹ, con xin mẹ, đừng đưa con đi..."
Tôi khàn khàn cầu xin Đông Vũ nói, "Anh, em không muốn ra nước ngoài, em xin mẹ, nhưng mẹ không nghe em. Anh... cha, hai người không cần con nữa sao, mẹ cũng không cần con nữa sao?"
"Nói cái gì cũng vô dụng! Mẹ đã nói xong với dì con rồi! Đợi cho dì con về nước, sẽ đưa con đi!"
Nói xong, bà đứng lên, đi về phòng.
Bỗng nhiên Đông Vũ nặng nề quỳ trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được mà tan vỡ, thất thanh khóc rống, "Mẹ! Con cần em ấy! Coi như hai người không cần em! Con cũng cần! Cả thế giới không cần em, thì con cần! Nếu các người đưa em con đi, con thề, con không đội trời chung với các người!"
"Đồ hỗn láo! Mày câm miệng cho cha!"
Cha tát anh một cái, chỉ vào anh nổi giận mắng, "Rút lại những lời này ngay cho cha!"
"Con cần em ấy!"
Đông Vũ cố chấp đến kỳ cục, "Hai người không thể đưa em đi!"
"Bốp!"
Lại là một bạt tai.
Tôi khóc ôm lấy ống quần của cha, "Cha, cha đừng đánh nữa! Đừng đánh anh nữa..."
Cha cũng không thèm nhìn tới tôi, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn Đông Vũ, trong mắt che kín tơ máu.
Hai cha con đứng sóng đôi thật lâu, Đông Vũ ngẩng đầu, vẫn gằn từng chữ, "Con cần em ấy!"
"Bốp - -!"
"Con cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045831/chuong-3165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.