Sắc mặt Cố Cảnh Liên khẽ trầm xuống: "Đừng làm loạn."
Tiểu Bảo không chút quan tâm tới những vị khách đang tò mò nhìn về phía bọn họ, cậu chỉ thẳng vào Tống Ân Nhã nói: "Chú, chú nhớ rõ không, chuyện xảy ra tối hôm đó ấy?"
Đôi mắt Cố Cảnh Liên khẽ nheo lại.
Đương nhiên nhớ rõ.
Tối hôm đó, anh ta tiến hành một giao dịch, giao dịch tan rã trong không vui, lúc gần đi, mở cửa xe liền phát hiện ra một đứa bé cuộn mình ở trên ghế sau xe, toàn thân bẩn thỉu dơ dáy, trong tay ôm một con chó nhỏ bị lạc, trong mắt anh ta đứa bé như vậy lại càng giống một chú chó hoang hơn.
Anh ta cũng không có nghe chính miệng cậu nhóc nhắc qua nguyên nhân dẫn tới chuyện kia, nhưng Tiểu Bảo lại nói với bác Phúc, bác Phúc nói cho anh ta biết, đứa bé này bị hai người đàn ông xa lạ bắt trói đến thủ đô, ngay cả vệ sĩ của anh ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ biết cậu nhóc bị trói trong kho hàng, sau đó, một người phụ nữ chưa bao giờ gặp qua đi vào, cũng không biết đã nói gì với hai người đàn ông kia, sau đó liền ném cậu vào trong kho hàng, mặc kệ sống chết.
Tiểu Bảo chỉ nói, cậu nghe thấy người phụ nữ kia nói bắt sai người, cho dù không phải cố ý nhưng bác Phúc nghe xong lại thấy vô cùng căm hận bất bình!
Ở nơi hoang dã như vậy, còn không có người ở, Tiểu Bảo bình an vô sự chính là phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045558/chuong-3006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.