Tiểu Bảo ghé vào đầu vai anh ta, vẫn nhìn chằm chằm về phía Tống Ân Nhã, Cố Cảnh Liên thấy cậu không an phận, võ mông cậu, hỏi: "Nhìn gì thế!"
"Cô dâu kia, cháu cảm thấy rất quen giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi."
Cố Cảnh Liên không để ý tới cậu.
Tống Ân Nhã thấy Cố Cảnh Liên ôm đứa bé đi xa, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, đều nói trí trớ trẻ con không tốt, đại khái đã quên cô ta hẳn cũng sẽ quên chuyện ngày đó đã xảy ra.
Dù sao, thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nhớ được!?
Chỉ là tự mình dọa mình thôi!
Tống Ân Nhã tự an ủi bản thân, dù sao, lúc đó, biết là bắt nhầm người nên cô ta cũng không làm gì thằng nhóc, một không mắng, hai không đánh, chẳng qua chỉ là vất nó ở lại đấy, hiện tại tiểu quỷ này không phải vẫn tốt đấy thôi?
Cô ta vẫn cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ này chạy đến nơi hoang vu kia để làm gì!
Một lòng vẫn luôn lo lắng thằng nhóc sẽ nhận ra cô ta!
Nhưng nghĩ lại.
Cho dù sự việc có bại lộ thì thế nào?
Qua hôm nay, cô ta chính là bà chủ nhà họ Mộ, thêm nữa cô ta còn là con gái Thị trưởng, cho dù thế lực nhà họ Cố có ngập trời còn có thể gây sóng gió gì ở hôn lễ sao?
Ít nhiều cũng phải cho hai nhà Tống- Mộ chút mặt mũi, tất nhiên sẽ không truy cứu chuyện này.
Huống hồ, lúc đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045556/chuong-3005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.