Khi lên xe, Cố Cảnh Liên ôm Tiểu Bảo ngồi lên đùi mình, cậu dường như đối với cái gì cũng hiếu kỳ, dùng ngón tay chọc chọc, tò mò hỏi: "Chú? Trên xe cũng để vật này sao?"
Cái ghế này, vẫn là Cố Cảnh Liên yêu cầu bác Phúc sắp xếp.
Chiếc ghế Bingley từ Châu Âu, là dành riêng cho Cố Cảnh Liên, nhưng mà anh lại nghe bác Phúc nói, nếu có thêm Tiểu Bảo đi cùng, thì hơn hết vẫn nên lắp thêm một cái ghế an toàn.
Cố Cảnh Liên lúc đó chỉ là gật bừa, rồi hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.
Nhưng mà bác Phúc tỉ mỉ phát hiện, ngày thứ hai, Cố Cảnh Liên liền phái người thực hiện, lắc đầu, thở dài một cái.
Cậu chủ, lời nói có đôi lúc chua ngoa, tính phổi bò, biểu hiện với Tiểu Bảo bên ngoài thì là ghét bỏ, nhưng trên thực tế, vẫn vô cùng quan tâm.
Cố Cảnh Liên lạnh nhạt nhắc cậu: "Ngồi đàng hoàng!"
Người kiêu ngạo như anh, chắc chắn là sẽ không nói, là vì lý do an toàn của Tiểu Bảo mới làm như vậy!
Tiểu Bảo sau khi an phận chỗ ngồi, không nói.
Cố Cảnh Liên buộc dây an toàn cho cậu.
Dọc đường đi, tâm tình của Tiểu Bảo cực kỳ tốt, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng thấy đẹp.
Hai cái chân nhỏ của cậu không để ý, đạp một cái, đá phải người Cố Cảnh Liên.
Cố Cảnh Liên lập tức tức giận gõ đầu cậu một cái: "An phận một chút!"
Tiểu Bảo đau đến ôm chán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045542/chuong-2998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.