Tiểu Bảo uất ức gật đầu.
Bác Phúc bị dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của cậu chọc cho bật cười, cố ý uy hiếp nói: "Nếu như cháu buồn ngủ, vậy có thể ở nhà ngủ! Chúng ta đi dự tiệc, sau đó nhận tiền lì xì một mình vậy!"
Tiểu Bảo mơ màng ngẩng đầu lên, gật cái rụp!
Nhưng chỉ là mê man trong chốc lát, chỉ vài giây sau, trong đầu cậu bỗng "bịch" một cái!
Cậu lập tức mở mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được! Tiền của cháu!"
Nói, chân tay cậu lưu loát đứng dậy từ trên giường, hai tay chống nạnh, vênh váo hò hét: "Chú đã đồng ý đem cháu đi rồi!"
Bác Phúc giả vờ oan ức rơi lệ: "Ôi, thường ngày bác còn đối tốt với cháu như vậy, đau một cái liền gọi bác Phúc, vậy mà bây giờ muốn chút tiền lì xì của cháu, cháu cũng nhỏ mọn như vậy!"
Dáng dấp của ông vô cùng tội nghiệp!
Tiểu Bảo thấy vậy, không khỏi có chút xấu hổ!
Cậu siết chặt nắm tay, dường như đang cân nhắc điều gì đó, rốt cuộc hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: "Như vậy đi!"
Cố Cảnh Liên xoay đầu lại nhìn cậu.
Bác Phúc cũng tò mò xem cậu rốt cuộc có lời phát biểu nào.
Tiểu Bảo đau lòng nói: "Cháu sẽ chia một phần tiền lì xì cho bác!"
Cố Cảnh Liên sắc mặt tối sầm, bác Phúc cũng suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đợi nửa ngày, đắn đo suy nghĩ, cậu liền nghĩ ra cách đó sao?
"Một phần là bao nhiêu?"
"Ừm! Nếu như có 100
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045540/chuong-2997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.