“Nếu không phải tôi, anh ấy sẽ không chết… Đều do tôi làm hại…”
Vân Thi Thi khóc rống lên.
Hữu Hữu nghe xong, lo lắng không thôi.
Chú Tinh Trạch đã chết, cậu càng lo lắng, mẹ vĩnh viễn sống trong cảm giác tội lỗi.
Trên đời này, trầm trọng nhất, gánh nặng không chịu nổi nhất, chính là cảm giác tội lỗi.
Cậu cảm kích Cố Tinh Trạch hi sinh, cũng đau lòng vì mối tình thắm thiết của chú Tinh Trạch dành cho mẹ.
Nhưng càng đau lòng, mẹ vĩnh viễn sống trong tự trách.
Vân Thi Thi mấp máy môi, nước mắt không khống chế được rơi xuống, nghẹn ngào nói, “Ít nhất, để cho tôi thấy anh ấy lần cuối đi! Ít nhất, để cho tôi nhìn anh ấy, nhìn không thấy cũng không sao…”
Hoa Cẩm hít sâu một hơi khí lạnh, “Được, tôi sẽ nghĩ cách!”
…
20 phút sau.
Hoa Cẩm đưa Vân Thi Thi đến cửa nhà xác.
Dựa vào ‘Khẩu dụ’ của Tần Chu, hai người được vào trong, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở bên ngoài.
Vân Thi Thi không nhìn thấy gì, Hoa Cẩm đỡ cô đi đến một chỗ, liền dừng bước.
Cô biết, cạnh cô, chắc là nơi đặt Cố Tinh Trạch.
Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh, vừa mới vươn tay ra, chậm rãi dò xét, đầu ngón tay lập tức chạm đến lạnh lẽo!
Rất lạnh.
Không thể tưởng tượng được.
Người sau khi mất, sau khi mất đi nhiệt độ cơ thể, làn da lại trở nên lạnh như vậy sao?
Chạm đến làn da lạnh như băng, Vân Thi Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045295/chuong-2882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.