Vân Thi Thi cố chấp hỏi, “Tinh Trạch đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…”
“Gặp anh ta sao?”
Bác sĩ nghe không được nữa, “Cô Vân, mắt của cô hiện giờ không thể nhìn mọi thứ bình thường, cô muốn gặp người nào, cũng phải đợi mắt cô tốt hơn rồi nói!”
“Mắt của tôi thế nào, không quan trọng! Quan trọng là…”
Vân Thi Thi không thể nói với bọn họ được, liền muốn đứng dậy.
Hoa Cẩm lập tức đè chặt cô.
“Thi Thi, nghe lời! Đừng làm bừa! Tình hình bây giờ của em, căn bản không thể xuống giường được!”
“Vì sao lại không nói cho tôi biết tình hình của Tinh Trạch?”
Vân Thi Thi nghiêng đầu về phía anh ta, môi run run, vô cùng trắng xanh, giống như quét một lớp phấn, “Có phải anh ấy… Có phải anh ấy hay không…”
Cô đột nhiên vươn tay, cầm chặt cổ tay Hoa Cẩm, một giọt nước mắt máu chảy ra, rất nhanh chảy xuống.
“Anh ấy có sao không? Cầu xin anh, nói cho tôi biết!”
Hoa Cẩm không đành lòng, không đành lòng nói mọi chuyện cho cô.
Hữu Hữu ở bên cạnh nổi lên dũng khí nói, “Mẹ, không nên hỏi nữa! Con vừa nghe thấy, chú Tinh Trạch đã vĩnh viễn ngủ say rồi!”
Trái tim đứa bé rất nhỏ, không dùng từ ‘Chết’ tàn nhẫn.
Đối với cậu mà nói, ‘Ngủ say’, chắc chắn là cách nói có thể tiếp nhận.
Vân Thi Thi nghe xong, vẻ mặt lập tức sửng sốt, toàn thân đều cứng đờ như đá, cũng không nhúc nhích.
Cô đột nhiên cười, hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045293/chuong-2881.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.