"Không có bất cứ ký ức gì?"
Mạnh Tinh Tuyết cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ là vì mất trí nhớ chăng?"
Sở Hà nói: "Ừ, gáy tôi giống như đã từng chịu sự va đập nào đó, chảy máu, bác sĩ nói, đối với những chuyện đã xảy ra tôi không có bất cứ ấn tượng gì đại khái là vì não bộ phải chịu một sự va chạm nào đó."
"Não bộ bị va chạm!?"
Mạnh Tinh Tuyết có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ đối với chuyện lúc trước, chị không có chút ấn tượng gì sao?"
"Ừ, thậm chí ngay cả mình là ai tôi cũng không biết! Cho dù là tên, hay những gì đã trải qua, thân thế, người nhà là ai, đều không có một chút ấn tượng."
Sở Hà dừng một chút nói tiếp: "Bác sĩ nói đây chỉ là mất trí nhớ tạm thời, sau này vẫn có khả năng khôi phục lại trí nhớ. Nhưng đã năm năm trôi qua, tôi vẫn không nhớ lại được cái gì."
Mạnh Tinh Tuyết có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy có chút khó tin.
"Lúc ý thức được mình vẫn còn sống, trong đầu tôi đều trống rỗng. Tôi cố gắng nhớ lại nhưng bác sĩ nói, có lẽ là do tôi đang ở một thành phố xa lạ nên vậy, nếu có thể tìm lại nơi mình đã từng sống trước kia, có lẽ có thể có cơ hội tìm được trí nhớ của chính mình."
Sở Hà còn nói: "Có điều, chuyện quan trọng nhất là tôi ngay cả nhà mình ở nơi nào cũng không nhớ nữa."
"Cảm giác kia có lẽ rất bất lực đi?"
Mạnh Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044560/chuong-2512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.