"... Ừ."
Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc trước năng lực phân tích của cô ấy, giật mình, lập tức nói: "Tôi thật sự không nỡ, đây là đứa bé của tôi và anh ấy, cũng là đứa con đầu của tôi, tôi tuyệt đối không thể vứt bỏ đứa trẻ. Có lẽ là do tình mẹ con đi? Chỉ cần tưởng tượng một chút đến chuyện phá thai, mẹ con phân li là một chuyện đau lòng đến cỡ nào."
"Người đàn ông kia phụ cô?"
Sở Hà đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Mạnh Tinh Tuyết thoáng trống rỗng, cô yên lặng buông mi, bỗng nhiên bật cười nói: "Chưa nói tới cái gì mà phụ với không phụ, chẳng qua là từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi tình nguyện. Chợt tỉnh giấc phát hiện ra đây chỉ là một giấc mộng nên không còn tiếp tục vọng tưởng nữa. Hiện tại, tôi chỉ nghĩ đến một nơi xa xôi, thuê một căn nhà nhỏ, an tâm dưỡng thai, sinh con sau đó nuôi nó thành người."
"Yển Thành không có quá nhiều phòng trống cho thuê, bởi vì người dân ở đây khá bảo thủ, họ sẽ không vui vẻ khi lấy nhà mình ra để cho thuê."
Sở Hà nói: "Có điều, nếu cô không ngại, có thể ở tại chỗ của tôi."
"Chỗ của chị?"
"Ừ."
Sở Hà nói tiếp: "Năm ngoái tôi có mua một căn nhà, nhà cửa tuy không lớn, nhưng vẫn còn thừa một phòng. Nếu cô không ngại có thể ở tạm căn phòng kia."
"Thật không ạ?"
Mạnh Tinh Tuyết mừng khôn tả xiết.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể tìm được chỗ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044557/chuong-2511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.