Tiểu Dịch Thần giãn tứ chi nằm ở trên giường, nhìn trần nhà nói, “Kỳ thật anh cảm thấy mẹ không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần biết rằng, cho dù là cậu cũng được, cha cũng được, Hữu Hữu cũng được, Tiểu Dịch Thần cũng được, đều cực kỳ tin cậy, là người tin cậy là được rồi.”
Hữu Hữu cũng nằm lên giường, hai bánh bao nhỏ ăn ý giãn người, yên lặng nhìn trần nhà.
“Mẹ ngốc như vậy, cho nên càng phải cẩn thận bảo vệ mới đúng.”
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, quay đầu, cùng Hữu Hữu nhìn nhau, hiểu ý cười.
Cậu đột nhiên nói: “Nếu có thể, anh muốn xây một tòa thành, để mẹ ở bên trong bảo vệ, không cho bất cứ ai bắt nạt.”
“Không cần phải đặc biệt xây một tòa thành đâu.”
Hữu Hữu dừng một chút, lập tức khí phách nói, “Chúng ta sẽ là tòa thành của mẹ.”
“Hừ! Em làm tòa thành là được rồi, anh muốn làm kỵ sĩ bảo vệ mẹ! Cho dù mẹ đi nơi nào, anh đều ở bên cạnh bảo vệ mẹ.”
“…”
Trong lòng Hữu Hữu bất mãn nói thầm một câu: Đúng là thằng nhóc phá hoại không khí mà!
…
Suốt cả tối, Vân Thi Thi đều không ngủ yên, đa số là miên man suy nghĩ.
Nghĩ đến chuyện Cung Kiệt, nghĩ Vân Nghiệp Trình đến nhà họ Cung, rốt cuộc có thể khôi phục đến mức độ nào.
Ông còn có thể nói chuyện không?
Rất nhiều dây thần kinh quan trọng bị phá hủy.
Cô chỉ một lòng cầu nguyện, ít nhất không cần để lại quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044385/chuong-2425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.