Vân Thi Thi nói: "Chú, chú không cần phải tới đâu, chú đi đứng bất tiện, đến đây cũng chỉ có thể lo lắng suông, cha cháu đã có cháu chăm sóc rồi, ban ngày cũng có y tá thay phiên nhau trông nom, chú không cần lo lắng."
Vân Nghiệp Hậu thở dài một tiếng: "Chú biết, chú cũng chỉ là một kẻ tàn phế vô dụng, đến đây thì chỉ làm trở ngại thêm chứ không giúp được gì, nhưng cháu thử nghĩ một chút mà xem, đến lúc cha cháu mở mắt ra, nếu như cháu đang bận việc gì mà không có mặt thì chú cũng có thể cố gắng giúp được cái gì đó."
Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: "Sao lại tàn phế chứ! Chú, chú nói vậy là quá lời rồi!"
"Nhưng sự thật đúng là như vậy!"
Vân Nghiệp Hậu có vài phần bất đắc dĩ, ông yên lặng một hồi rồi cười nói: "Thật ra cháu cũng không cần lo cho chú, nhiều năm như vậy, chú cũng đã sớm quen rồi, chú có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân!"
Vân Thi Thi cũng không biết làm sao, cô không nói gì nữa.
...
Đã qua mấy ngày, đám phóng viên canh ngoài cửa đã bớt đi một phần, bọn họ ngồi chờ bên ngoài cổng bệnh viện mãi mà không có tin tức gì thì cũng bỏ đi phân nửa, chỉ còn mấy người vẫn kiên trì đợi bên ngoài, tiếp tục hy vọng sẽ đào xới được tin tức gì đó.
Sau khi trải qua cấp cứu thì Lục Cảnh Điềm đã giữ lại được tính mạng, càng giống với Vân Nghiệp Trình là dây thanh quản của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044282/chuong-2375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.