Vân Thi Thi hơi thất thần nhìn anh.
Cô thích nhìn anh như vậy.
Lúc anh mỉm cười, thật là đẹp trai, trong nháy mắt anh cúi đầu, thật là dịu dàng, thật là đẹp mắt, một khắc kia, trong lòng cô đột nhiên cảm khái!
Đây - - là người đàn ông của cô!
Là chồng của cô, lão công của cô, cô người sẽ đi hết cuộc đời này với cô!
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô nhớ tới những lời của Vân Nghiệp Trình.
Ông thúc giục cô, bảo cô hỏi anh xem, định khi nào mới làm hôn lễ.
Vân Thi Thi nhíu mày, muốn mở miệng hỏi, lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống.
Cô cảm thấy, nếu cô hỏi như vậy, có phải có vẻ thật là không rụt rè không!
Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Mộ Nhã Triết đã giải quyết nửa bát mì, anh ăn yên lặng mà tao nhã, dù trong hoàn cảnh yên lặng như vậy, cũng không phát ra một tiếng động nào, nghiễm nhiên như một quý tộc thượng lưu!
Cô lại không hề phát hiện.
Đảo mắt vừa nhìn, không ngờ anh đã ăn nhiều như vậy, vội vàng hỏi: "Sao nào? Tay nghề của em có được không?"
Anh thản nhiên nói: "Không đánh giá."
Vân Thi Thi: "... Vì sao?"
Chẳng lẽ tay nghề không tốt?
Mộ Nhã Triết nhướng mắt nhìn cô một cái, lập tức, cố gắng nói: "Hương vị cũng không tệ lắm."
Là vẫn được...
Không tệ...
Cũng không tệ lắm...
Ba chữ này, điển hình là muốn qua loa cho xong rồi.
Vân Thi Thi nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042906/chuong-1690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.