Cô muốn nhìn anh cho thật kỹ.
Vậy thì anh sẽ để cho cô nhìn mình thật rõ ràng.
Trái tim Vân Thi Thi ấm áp.
Cung Kiệt lúc lớn, so với khi còn bé còn dịu dàng hơn.
Trong mắt anh tràn đầy sự cưng chiều, giống như hận không thể lấy hết ra ngoài đưa cho cô, ánh mắt dịu dàng, lấp đầy trái tim cô.
Thật ấm áp.
Vân Thi Thi cô đơn nói: "Tiểu Kiệt... Thật xin lỗi, chị vứt bỏ em lâu như vậy, là chị không tốt..."
Cung Kiệt thấy khuôn mặt cô đơn của cô, trong lòng giống như bị gai đâm, đau đớn vô cùng.
"Chị, chị đừng khổ sở, là em không tốt."
Vân Thi Thi mím môi, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh lên, nghiêm túc quan sát, ánh mắt tinh tế quét qua mỗi một tấc da trên mặt anh, bỗng nhiên cười một tiếng.
"Tiểu Kiệt, em trưởng thành rồi, so với khi còn bé đẹp trai hơn rất nhiều!"
Cung Kiệt cười một tiếng, nắm bàn tay cô, áp vào tim mình, giở giọng quở trách: "Chị, ngay từ khi còn nhỏ em cũng đã rất đẹp trai rồi, vậy mà bây giờ mới được công nhận."
Vân Thi Thi bị anh chọc cười, không nhịn được dùng ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi của anh.
"Đáng ghét như thế này, thật giống với lúc còn nhỏ, một chút cũng không thay đổi!"
Động tác rất nhỏ này, Vân Thi Thi vẫn thường làm với anh khi còn bé.
Mỗi lần anh nghịch ngợm gây sự, hoặc là làm sai chuyện gì, sẽ núp sau lưng cô, nhờ cô ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042201/chuong-1342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.