Cung Kiệt cúp điện thoại, mua một ly trà sữa, ngồi lên xe.
"Thi Thi, uống trà sữa không?"
Cung Kiệt đưa ly trà sữa qua, dịu dàng cười một tiếng, cặp con ngươi trong suốt như thủy tinh, xinh đẹp mê người.
Vân Thi Thi đưa tay nhận lấy ly trà sữa, thậm chí quên nói cám ơn, trên mặt vẫn còn có chút ngây ngốc, vẫn còn hơi kinh ngạc trong lòng.
Những chuyện trước mắt, giống như trong mơ vậy, bây giờ cô vẫn còn không nhịn được mà hoài nghi, rốt cuộc là mình đang nằm mơ hay là đang ở thực tại!
Cô vẫn cứ ngây ngốc như vậy, đầu óc mơ hồ, chỉ vì cô không thể nào ngờ được, người cô luôn nhung nhớ suốt mười mấy năm, lại giống như một thiên thần, từ trên trời giáng xuống trước mắt cô!
Vì vậy, lúc Cung Kiệt lên xe ngồi, cặp mắt cô không hề chớp mà nhìn chằm chằm anh, nhìn chăm chú đến xuất thần, thật lâu không hề nháy mắt.
Trong lòng cô có chút sợ hãi, sợ nếu cô chớp mắt một cái, người đang ngồi sờ sờ trước mặt cô sẽ tan biến đi mất!
Thật không thể tin nổi!
Hình ảnh mười mấy năm trước, hiện rõ mồn một trước mắt.
Đoạn ký ức phủ đầy bụi đó chợt tìm về, thoáng hiện trước mắt cô.
Mộ Kiệt là em trai song sinh của cô, là thai long phượng, cô là chị gái, anh là em trai.
Trong trí nhớ của cô, ngoại trừ nụ cười má lúm đồng tiền dịu dàng của Mộ Khuynh Thành, phần lớn, chính là dung nhan nghịch ngợm khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042199/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.