Mộ Dịch Thần luôn rất kiên cường, cho dù bị thương nặng khắp người cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc ôm Hữu Hữu trong ngực, hốc mắt Mộ Dịch Thần lại nóng lên, không kìm được mà rơi nước măt.
"Về sau chúng ta sẽ không tách ra khỏi nhau nữa!" Mộ Dịch Thần trịnh trọng nói.
Hữu Hữu bị cậu ôm chặt đến mức hít thở không thông.
"Anh, nhẹ một chút, anh làm em đau rồi..." Hữu Hữu bất đắc dĩ nói.
"Ừm." Mộ Dịch Thần thả lỏng cánh tay.
Hữu Hữu còn chưa kịp hít vào được hơi nào, Mộ Dịch Thần đã ôm chặt hơn nữa!
"...!"
"Hữu Hữu! Là anh không bảo vệ tốt cho em, lần này khiến cho em bị thương nặng như vậy đều là do anh không tốt..."
"Anh..."
"Em có trách anh không?"
"Anh làm em đau... Đụng đến miệng vết thương rồi." Cậu nhỏ giọng nhắc nhở.
Mộ Dịch Thần hoảng hốt, vội vàng buông cậu ra, Hữu Hữu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Dịch Thần thì nhịn không được bật cười một tiếng.
Sắc mặt Mộ Dịch Thần cứng đờ, hỏi lại: "Em cười cái gì?"
"Anh, em phát hiện ra, anh rất buồn cười..." Hữu Hữu che miệng cười trộm.
"Có ý gì hả?"
"Rất buồn nôn." Hữu Hữu nói.
Mộ Dịch Thần mím môi, sự nhiệt tình cũng tắt ngấm: "..."
Hữu Hữu bất đắc dĩ vuốt tóc của cậu: "Ngoan, không phải là em đã về nhà rồi sao?"
Mặt Mộ Dịch Thần đỏ lên, nhưng lại lưu luyến lòng bàn tay ấm áp của Hữu Hữu, mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042107/chuong-1297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.