Lúc này, đứng trước mặt anh không còn là chủ nhà họ Mộ bá đạo trước kia nữa.
Chỉ là một ông già đáng thương mà thôi.
Anh cũng không phải sắt đá, đi làm khó dễ một người già đáng thương.
Vì vậy, anh nói: "Ông, ông cứ trở về phòng bệnh trước, tâm tình của Thi Thi không tốt, chuyện này, để sau này rồi nói!"
"Được được, vậy cháu ở lại đây, chăm sóc tốt cho cô ấy!"
Trong lòng Mộ Thịnh đau khổ, lưu luyến nhìn cô không ngừng, sau đó mặc cho vệ sĩ đỡ, rời đi.
Thẳng đến khi ra khỏi phòng bệnh, ông đứng ở ngoài cửa, trong mắt toàn là nước mắt, chảy xuống mặt.
Ông giơ bàn tay già nua lên, chậm rãi lau đi.
"Ông Mộ, chúng ta về phòng bệnh, có được không?" Người vệ sĩ vừa nhìn thì liền thấy cảm giác khó chịu, kiễn nhẫn khuyên.
Mộ Thịnh cả người đều run rẩy.
Đó là một lỗi lầm vô cùng lớn của ông, đó là trói buộc, là đường cùng, thực sự không còn cách nào cứu vãn sao?
Mặc dù chỉ là vô tâm lỡ lời, nhưng mà đôi khi, thật sự không phải mọi lỗi lầm sẽ đều được hóa giải.
Là lỗi của ông, ông nguyện ý gánh chịu.
Có phải cô nên cho ông một cơ hội?
Trong phòng bệnh.
Vân Thi Thi níu chặt lấy chăn, mặc dù có cố gắng như thế nào, nhưng mà nhìn cả người đang run rẩy kịch liệt của cô, cũng có thể nhìn ra cô đang rất bấn loạn và run sợ.
Nhìn thấy Mộ Thịnh, cô liền nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041913/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.