Nhưng bây giờ, cô lại giống như môt chú nhím, cả người xù gai lên, căn bản không cho ông đến gần.
Đôi môi Mộ Thịnh run rẩy, nghẹn ngào nói không ra lời.
Vân Thi Thi nói những lời này, tuyệt tình, thờ ơ, căn bản không chừa cho ông một lối đi nào.
Nhưng ông lại bướng bỉnh không chịu đi, ông nhìn cô, con ngươi toàn là tơ máu đỏ.
Cô nói ông không phải ông nội cô, cô cũng sẽ không nhận ông, ông đừng mơ tưởng nữa.
Cô còn nói "Là ông hại cô tan cửa nát nhà, ông là hung thủ tàn nhẫn! Muốn ông cút đi..."
Cô luôn miệng nói không muốn gặp ông, đuổi ông đi.
Mặc dù bị vùi dập không thương tiếc, nhưng khuôn mặt già nua của Mộ Thịnh vẫn kiên cường như vậy, không chịu đi.
Ông muốn khi vẫn còn có thể, nhìn cô nhiều thêm một chút.
Nghe nói cô bị thương rất lặng, ông vô cùng lo lắng, căn bản không thèm để ý tình trạng của bản thân, chạy tới phòng bệnh của cô, xem cô thế nào.
Nhưng ông còn chưa kịp nói, cô đã đuổi ông đi...
Mộ Thịnh lòng đau như cắt.
Nhưng toàn bộ những chuyện này, đều không thể trách cô, bất kể ai cũng sẽ đều như vậy.
Là ông phạm phải sai lầm.
Là ông tự cho mình là đúng, kết quả lại là khéo quá hóa vụng, đẩy sự việc tới mức không thể vãn hồi.
Cô không muốn gặp ông, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Thi Thi, ông..." Mộ Thịnh nhận thấy ánh mắt Vân Thi Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041910/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.