Vân Thi Thi mờ mịt mở mắt ra, không khỏi trừng lớn mắt, hô hấp đột nhiên cứng lại!
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, Vân Thiên Hữu đã nhào lên trước người cô, hai tay ôm chặt người cô, sừng sững bất động.
“Hữu Hữu - -!”
Vân Thi Thi cả kinh kêu một tiếng.
Người sợ hãi còn có Mộ Thịnh, ông vội vàng ném gậy đi, ôm Hữu Hữu vào trong ngực.
Đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, không còn chút máu nào, mồ hôi lạnh như hạt đậu to không ngừng chảy từ trán, cậu nhắm mắt lại, vì đau mà hôn mê bất tỉnh!
“Hữu Hữu…”
Vân Thi Thi muốn đoạt đứa bé từ trong lòng Mộ Thịnh lại, nhìn xem đứa bé bị thương thế nào.
Mộ Thịnh dùng một tay đẩy cô ra: “Người phụ nữ bẩn thỉu, đừng chạm vào thằng bé! Cô không có tư cách đụng vào thằng bé đâu!”
Vân Thi Thi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, vẫn muốn dũng cảm quên mình tiến lên, lại bị binh lính bên cạnh tiến lên ngăn cản.
“Đi!”
Mộ Thịnh lo lắng vết thương của Hữu Hữu, mang đám người vội vã rời đi.
Vân Thi Thi ở phía sau không ngừng vùng vẫy, nhưng căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hữu Hữu bị mang đi.
Cốt nhục chia li…
Trên đời này đau đớn nhất chính là chuyện như vậy.
Lại tưởng tượng vừa rồi Hữu Hữu bảo vệ cô, thay cô chắn một gậy, trái tim Vân Thi Thi như bị dao cắt, cô suy sụp kéo tóc, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041750/chuong-1122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.