Vân Thi Thi ngớ người ra, lập tức nói: “Khổng Tiểu Thiến chỉ nói để cho em đi gặp một nhà đầu tư, chưa nói là gặp người nào. Hơn nữa em cũng không biết Lý Lương Đống có danh tiếng gì bên ngoài.”
“…” Tần Chu hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi, “Không phải là anh đã nói với em, giới giải trí này rất loạn. Hơn nữa không có lệnh của anh, em một mình đến bữa tiệc, không nghĩ đến hậu quả gì sao…”
Vân Thi Thi tự biết đuối lý, là do mình ngu ngốc, nên ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Tần Chu thấy bộ dạng cô đáng thương tội nghiệp, cũng mềm lòng, nhịn không được sờ sờ tóc cô: “Được rồi, anh không có ý mắng em, chỉ là lo lắng em bị tổn thương. Em ngốc như vậy, thả đi ra ngoài, anh thật sự lo lắng em bị ăn sống nuốt tươi!”
“Khoa trương như vậy sao?”
“Đó là em chưa thấy qua chuyện càng khoa trương hơn thôi. Dù sao sau này, không có lệnh của anh, em không được tự mình hành động!”
Tần Chu dừng một chút, đột nhiên cười: “Nhưng mà em cũng giỏi lắm. Vậy mà dám lấy kéo đâm ông ta. Nghe nói nếu đâm lệch chút nữa, Lý Lương Đống sẽ đoạn tử tuyệt tôn đấy.”
Vân Thi Thi lè lưỡi. “Ai bảo ông ta muốn xâm phạm em? Xứng đáng.”
“Lại còn cười trộm nữa! Nếu tổng giám đốc Mộ không chèn ép chuyện này xuống, em có thể sẽ bị Lý Lương Đống giết chết đấy.” Tần Chu nhịn không được hù dọa cô.
Vân Thi Thi thật sự bị dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041664/chuong-1080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.