Lục Bác Thịnh nổi cơn thịnh nộ, khiến Lục Cảnh Điềm vừa giận dữ và xấu hổ lại vừa oan ức, cô ta xoa mặt, môi run cầm cập, từng giọt nước mắt như ngọc trai trên gương mặt tái nhợt không ngừng lăn xuống, quả thực làm cho người ta đau lòng!
Lục Bác Thịnh nhìn dáng vẻ nhếch nhác và tiều tụy của cô ta, trái tim bỗng nhiên miễn cưỡng đau lên.
Đưa tay, muốn đỡ cô ta dậy.
Lục Cảnh Điềm lại tránh né động tác của ông ta, ngấm ngầm chịu đựng một bụng oan ức, từ trên mặt đất ngồi dậy, cũng không quay đầu lại chạy lên lâu.
"Ầm", tiếng đóng cửa vang vọng.
Lục Bác Thịnh cúi đầu nhìn lòng bàn tay đau rát của mình, lúc nãy ông ta thẹn quá thành giận, sức lực trên tay cũng không nhỏ.
Cũng là do giận dữ nhất thời, nên tát một cái.
Bây giờ lại vô cùng hối hận.
Lục Bác Thịnh lên lầu, đi tới phòng Lục Cảnh Điềm, nghe được tiếng khóc từ trong phòng truyền đến.
Sau khi lo lắng, ông ta gõ cửa, tiếng khóc lại im bặt.
"Điềm Điềm, là cha sai rồi, cha không nên đánh con... Mở cửa, nói chuyện với cha một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có được hay không?"
"Không cần lo cho tôi! Ông đi đi, ông đi đi!" Lục Cảnh Điềm khóc nói.
Lục Bác Thịnh nhíu mày, trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng mà Lục Cảnh Điềm lại trốn tránh không chịu đề cập với ông ta, Lục Bác Thịnh chỉ có thể thở dài.
Nếu chuyện đã xảy ra, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041537/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.