Nếu anh không đến, có phải hai người cứ như vậy mà ngủ đến sáng không!
Hữu Hữu mỉm cười, nụ cười rất cuốn hút, khoé môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
Trước giờ hai cha con luôn đối chọi với nhau, có lẽ đây là lúc hai người hoà hợp nhất từ trước đến giờ.
Có lẽ từ trong thâm tâm, Hữu Hữu đã chấp nhận anh rồi, khi anh đụng vào người cậu, cậu cũng không còn kháng cự gì nữa, mà cậu chỉ gọi một tiếng cha, cũng thấy đó là cậu tự nguyện gọi, không phải do Mộ Nhã Triết uy hiếp, mà là cậu muốn gọi anh một tiếng cha!
“Hữu Hữu, giúp anh một việc được không?” Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên mặt dày xáp lại, nét mặt lấy lòng nói.
Hữu Hữu liếc mắt nhìn Dịch Thần, thấy nụ cười nịnh nọt trên môi của người anh trai, cậu nhìn cái là biết Dịch Thần đang có việc nhờ.
Dù là anh trai có việc nhờ, nhưng cậu không thể dễ dàng mà đồng ý được, đúng không?
Vì thế, Hữu Hữu chu miệng nói: “Không giúp!”
“Vì sao?”
Tiểu Dịch Thần buồn bã kêu: “Thật ra, việc này đối với em chỉ là việc nhỏ thôi, lấy thân phận của em thì có thể dễ dàng làm được việc này lắm!”
“Anh sẽ trả công mà!”
Hữu Hữu bỗng nhiên nghĩ gì đó, lấy tay xoa xoa bụng, mắt tròn vo, xấu xa cười: “Vậy anh đãi em một bữa đi, em sẽ giúp anh!”
Mời một bữa à, không khó.
Tiểu Dịch Thần gật đầu đồng ý.
“Được, vậy ok! Anh cần giúp gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041190/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.