“Nếu con buồn ngủ, vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ, thế nào?”
“Dạ! Hữu Hữu muốn ngủ với mẹ!”
Vân Thi Thi vươn hai tay ra, ôm chầm lấy Hữu Hữu, vì cậu cô kéo chăn qua, sau đó ôm cậu vào lòng.
Hữu Hữu trong lòng cô ngáp 2 cái, bàn tay nhỏ bé chạm vào người cô, cảm giác được da cô dinh dính, cau mày ghét bỏ nói: “Mẹ, mẹ ra nhiều mồ hôi quá đi! Í da, hôi hôi!”
Vân Thi Thi oan ức nói: “Bảo bối à, con chê mẹ hôi sao?”
“Hì hì, Hữu Hữu nào dám chê mẹ hôi chứ!” Nói xong, cậu ách xì một cái, cuối cùng mệt mỏi nở nụ cười.
Cậu cũng không nói thật với Vân Thi Thi việc hai đem qua, trừ lo lắng cô bị sốt cao ra, cậu còn có tâm sự.
Dĩ nhiên, cậu sẽ không nói cho Vân Thi Thi biết, cậu có tâm sự gì.
Vì thế cậu không thể ngủ ngon giấc được, khi gối đầu lên tay cô, cậu cảm thấy thật an toàn, rất nhanh sau đó, cậu lập tức ngủ đi, hơi thở cũng đều đặn hơn.
Cậu ngủ đến tận hoàng hôn, trước giờ khi ngủ, hơi thở của cậu tuy đều nhưng rất nhỏ, hầu như không nghe thấy được. Nhưng lúc này đây, có lẽ do quá mệt mỏi, nên hơi thở lúc ngủ của cậu có chút ồ ồ.
Vân Thi Thi đau lòng, ôm cậu chặt hơn, cô cũng mệt, sau đó nhanh chóng thiếp đi.
Hai người ôm nhau ngủ đến tối vẫn chưa tỉnh lại.
Vì thế, khi Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Dịch Thần vào phòng bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041188/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.