Cố Tinh Trạch thấy giọng cô càng ngày càng mỏng manh, không khỏi càng ôm chặt một chút.
Cúi đầu, bỗng nhiên anh thấy cạnh tay cô có một bình thuỷ, ánh mắt chớp lóe, mở bình thuỷ ra, bên trong là canh gừng còn ấm.
Anh cẩn thận đổ ra một chút, đưa tới môi cô, nhắc nhở: "Thi Thi, uống chút canh gừng."
Vân Thi Thi hơi hơi ngồi thẳng người, nhấp vài ngụm.
Uống vài ngụm canh gừng ấm áp, thân thể giống như có chút nhiệt lượng mỏng manh tràn vào.
Cố Tinh Trạch lại rót cho cô một chén, Vân Thi Thi ngoan ngoãn uống hết.
Thấy uống xong cô tất cả canh gừng, Cố Tinh Trạch sợ cô ngủ qua mất, nhân tiện nói:
"Anh hát cho em nghe nhé."
Vân Thi Thi chớp chớp mắt: "Dạ, được."
Cố Tinh Trạch nhếch môi cười, khàn khàn hát:
Thật lâu thật lâu trước kia...
Em có tôi tôi có em...
Thật lâu thật lâu trước kia...
Em rời xa tôi cất cánh bay cao...
...
Mộc Tịch trở về nhà, rửa mặt xong nằm ở trên giường, lại vẫn không ngủ được.
Sau khi về đến nhà, cô một lần lại một lần không ngại phiền toái gọi cho Vân Thi Thi, lại chỉ truyền đến tiếng nhắc nhở máy móc.
Cứ việc Lâm Phượng Thiên và Nhược Băng luôn mãi trấn an cô ấy, nhưng lòng cô ấy bất an như cũ.
Có lẽ là giác quan thứ sáu nổi loạn, huống hồ, tuy cô ta đi theo bên người Vân Thi Thi không hề lâu, nhưng lại cũng hiểu biết tính tình của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041143/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.