Vừa nãy cô không có chú ý tới máy lạnh trong thang máy, chỉ cảm thấy dù ở trong góc, càng ngày càng lạnh, không tự giác cuộn tròn thành một cục, lại vẫn không thể chịu nổi phần rét lạnh này.
Cố Tinh Trạch ngồi bên người cô, thấy mặt mũi cô mất tinh thần, hơi thở hơi dồn dập, gương mặt lớn cỡ bàn tay đỏ bừng, trong lòng thương tiếc không thôi.
Anh lại không cam lòng lại nhấn chuông xin giúp đỡ khẩn cấp, cuối cùng không còn động tĩnh, anh không gián đoạn mà ấn, pin đã sớm hao hết rồi.
Đá đá cửa, tiếng vang loảng xoảng.
Không phải anh chưa hô lên.
Nhưng mà trong lòng anh rõ ràng, giờ thang máy đỗ ở tầng hầm, nếu không có ai đi qua, căn bản không có người phát hiện, đại sảnh lầu một cũng căn bản không nghe thấy anh cầu cứu.
Liều mạng kêu cứu, cũng chỉ là phí công thôi.
Trên thực tế, có mấy người từ bãi đỗ xe dưới đất lên lầu, nhưng mà nhìn thấy thang máy hình như có trục trặc, không thể vận hành, thì đi thang máy kia.
Trên đời này, đại đa số mọi người đều lạnh lùng, luôn luôn vội vàng, không liên quan mình thì không quản.
Dù sao đại đa số tình huống, chuyện không liên quan đến mình, đại đa số người cũng không nguyện lo nhiều.
Bởi vậy cũng không có người lên báo cáo, thang máy trục trặc.
Còn có người cho rằng thang máy này đang tu sửa, cho nên căn bản không hỏi đến.
Thời gian từng phút từng giây đi qua.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041142/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.