"A." Mộ Liên Tước cười lạnh một tiếng: "Biết tôi gọi cô đến đây là có mục đích gì chứ?"
Mộ Uyển Nhu kinh hãi.
Thì ra, người gửi bưu kiện thật sự là ông ta.
Ông ta có mục đích gì?
Trong lòng Mộ Uyển Nhu không tránh khỏi cảnh giác.
Mộ Liên Tước dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô ta, cười lạnh, nói: "Một con nhóc non nớt như cô, tốt nhất là đừng nên đùa bỡn với tôi, trong đầu cũng không cần nghĩ cách phòng bị đối với tôi, tốt xấu gì chúng ta cũng có lợi ích chung."
"Có ý gì?" Sắc mặt Mộ Uyển Nhu trắng bệch, ngẩng đầu nhìn ông ta vẻ khó hiểu: "Ông có thể nói rõ ràng được không?"
"Mộ Uyển Nhu, vừa rồi cô cũng đã xem qua tư liệu rồi." Mộ Liên Tước không có ý định vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu lập tức trở nên khó coi, chột dạ cắn chặt môi, thừa nhận không được, không thừa nhận cũng không được, chỉ có thể im lặng.
"Cô cũng không cần giấu diếm tôi cái gì! Cô nghĩ mấy chuyện mà cô làm này có thể giấu được ông trời sao? Còn nữa, tôi cũng không phải là lão phế vật Mộ Thịnh kia, bị cô đùa giỡn mà cũng không hề hay biết gì! Ông ta lớn tuổi rồi, nếu như ông ta vẫn là Mộ Thịnh của hai mươi năm trước, mấy trò vặt vãnh của cô căn bản không qua được mắt ông ta!" Mộ Liên Tước nói một hồi, sắc mặt Mộ Uyển Nhu lúc xanh lúc đen, giống như bị băng tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040933/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.