Cậu há miệng, âm thanh rất nhẹ, như tiếng muỗi kêu, cậu là người rất dễ dàng xấu hổ, thậm chí có thể nói là một đứa bé xưa nay không chủ động.
Chủ động tới gần cậu, chủ động nói chuyện cùng cậu, Hữu Hữu lại có chút lạnh nhạt, tránh khỏi thân mật của cậu, trong lòng Tiểu Dịch Thần quả thực cực kỳ oan ức: "Em trai, anh... Anh thích em...”
Ba chữ cuối cùng, gần như không nghe thấy.
Anh thích em!
Tiểu Dịch Thần rất muốn lớn tiếng nói ra, không hy vọng em trai xa cách cậu!
Cậu sẽ không cướp mẹ với em trai!
Cậu sẽ giống như mẹ, cẩn thận bảo vệ, cưng chiều em trai.
Như vậy, chẳng lẽ không được?
"Chúng ta... Chúng ta là...” Tiểu Dịch Thần gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, cấp bách muốn nói ra câu nói kia, nhưng bởi vì lo lắng, nên nói năng lộn xộn.
Trong lòng, không ngừng lặp lại câu nói đó: Chúng ta là người một nhà! Chúng ta là người một nhà.
Anh là anh trai của em, em là em trai của anh, chúng ta là người một nhà!
Anh cũng giống mẹ, thương em, bảo vệ em, không để em bị bất luận người nào bắt nạt.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, Hữu Hữu vẫn đứng ở một bên, giấu đi tâm tình mềm yếu, hạ thấp mắt, mặt nghiêng qua một bên, không nhìn bọn họ.
Vân Thi Thi không nhìn nổi, đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, thấy cậu giận dỗi gắt gao cắn vào bờ môi, bất đắc dĩ dỗ dành: "Hữu Hữu, đừng hẹp hòi như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040889/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.