Vân Thiên Hữu vừa nói, xoay người, ôm hông của cô, dịu dàng nở nụ cười: "Bắt lấy trái tim mẹ, trước tiên từ việc bắt lấy dạ dày của mẹ! Như vậy, mẹ sẽ ỷ lại Hữu Hữu! Không thể rời bỏ Hữu Hữu!"
Thế giới của cậu, càng nhiều thời gian, có thể trải qua ngươi lừa ta gạt sớm hơn những đứa trẻ khác, thế gian âm u, thậm chí là gió tanh mưa máu.
Nội tâm của cậu giống như hai cực phân hoá, hai mặt cực đoan.
Một mặt xấu bụng, tối tăm, thành thạo điêu luyện đùa bỡn thế giới to lớn trong lòng bàn tay.
Một mặt, thì lại ngây thơ, thiện lương, thậm chí có thể nói là đơn thuần. Nhưng mà một mặt này, chỉ đối với một mình Vân Thi Thi.
Có thể nói, ở trong mắt cậu, mẹ chính là cõi cực lạc cuối cùng trong lòng cậu.
Cậu cũng cố gắng muốn bảo vệ, không cho mẹ bị tiêm nhiễm bất kỳ một chút âm u trên cõi đời này.
Đem hết toàn lực, bảo vệ một phần tịch thổ* này.
*Tịch thổ: chốn bồng lai, thế giới Tây phương cực lạc của Phật A Di Đà
Ở trước mặt Vân Thi Thi, từ đầu đến cuối cậu đều dùng vẻ mặt ngây thơ thuần túy của một đứa trẻ.
Muốn để mẹ ỷ lại cậu, không thể rời bỏ cậu.
Như vậy, mẹ sẽ vĩnh viễn ở cùng với cậu.
Vân Thi Thi không khỏi bật cười: "Hữu Hữu bảo bối, coi như con làm cơm ăn không ngon, mẹ cũng sẽ không rời bỏ Hữu Hữu.”
"Nhưng mà, rõ ràng có thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040879/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.