Mộ Nhã Triết nghe vậy, liền ngồi xổm xuống, nắm chặt bờ vai của cậu.
Anh cùng cậu lẳng lặng nhìn nhau, cưng chiều trong mắt anh, không cần phải che giấu.
Môi mỏng hé ra, nói mấy chữ.
“Hiện tại, vẫn kịp đúng không?”
Giọng điệu của anh nghiêm túc, biểu hiện vô cùng chân thành làm cho Vân Thiên Hữu có chút sững sờ, choáng váng.
“Giờ đây, cha thương con, yêu con, có kịp không?” Mộ Nhã Triết nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay ấy.
Bàn tay của đứa bé bảy tuổi toàn là thịt, sờ vào rất mềm mại.
Da dẻ trắng nõn như tuyết, mạch máu dưới da đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đầu ngón tay béo béo.
Thật khó có thể tưởng tượng, đôi bàn tay này, vậy mà lại có thể tạo ra nhiều truyền kỳ khó tin.
Chính đôi tay này, mới mấy phút trước thôi, đã phá vỡ hệ thống phòng hộ của Lầu Năm Góc.
Con trai của anh, là một thiên tài!
Mặc dù mới bảy tuổi, nhưng đã làm được bao thành tựu cả thế giới này phải chú ý.
Bên trong thân thể nho nhỏ này, là cả một linh hồn vô cùng mạnh mẽ.
Khó có thể tin được.
Đây là con trai của anh, anh vô cùng tự hào.
Có được một đứa con trai ưu tú, thiên tài như vậy, thật là một chuyện cực kỳ vui vẻ.
Nhưng hôm nay, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé béo mập này, trong lòng Mộ Nhã Triết dường như có cái gì đó rất chua xót đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040844/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.