“Vậy con kêu một tiếng “cha” có được không?”
Mộ Nhã Triết nhìn cậu, khóe môi phảng phất nét cười.
Ánh mắt Vân Thiên Hữu biến đổi, biểu cảm trên mặt càng trở nên lạnh lẽo.
Muốn nhóc gọi người đàn ông này là “cha”?
Trong mắt Hữu Hữu lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Để tôi kêu chú là cha? Hừ, nằm mơ đi!”
Hữu Hữu kiêu ngạo quệt miệng, giương đầu nhỏ lên cao, mặt mày mười phần trẻ con.
Người đàn ông này quả thực nghĩ hay lắm!
Muốn cậu gọi là cha, còn chưa lấy được mẹ cậu, đã muốn cậu gọi rồi sao?
Có khả năng à?
Mộ Nhã Triết nhướng mày, gật gật đầu: “Nhóc con mạnh miệng! Thật không gọi?”
“Nghĩ hay lắm.”
Ba chữ, một chút cũng không nể mặt mà thẳng thừng bác bỏ.
Vân Thiên Hữu không chút nào nể mặt anh, lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dáng vẻ dường như rất buồn phiền: “Cái này...Cha không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói chuyện của con cho mẹ con nghe.”
“Chuyện của tôi?”
Chuyện gì của cậu?
Vân Thiên Hữu có chút cảnh giác, híp híp mắt, đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Chú nói mấy lời này có ý gì?”
Mộ Nhã Triết từng bước dụ dỗ: “Nhóc con, con thử đoán xem, nếu để mẹ con biết con là ông chủ của công ty Nhạc Trí, thì sẽ như thế nào?”
Lông mày đẹp đẽ của Vân Thiên Hữu chau lên, nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng dưng phản ứng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040836/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.