Tuy cậu chưa từng gọi cô một tiếng mẹ, nhưng tình cảm gần gũi này, một từ “mẹ” cũng không đủ thay thế!
Đi tới trước giường cậu, Vân Thi Thi dịu dàng nói: “Dịch Thần, mẹ....à dì phải đi! Con phải thật khỏe mạnh, nhé?”
Lồng ngực Tiểu Dịch Thần chua xót, cậu há miệng nhỏ, muốn giữ cô lại, nhưng bây giờ lại không nói nên lời.
Cảm giác bản thân không đủ dũng cảm.
Tiểu Dịch Thần cô đơn cúi đầu, trong mắt có không muốn và khổ sở, thậm chí là không muốn rời xa. Nhưng cậu nhóc sợ Vân Thi Thi khó xử, cố giấu kín.
Vân Thi Thi nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, đau lòng đến cực điểm, muốn đưa tay ra xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhưng e ngại Mộ Nhã Triết ở đây, nghĩ tới lời vừa rồi của anh, tim lạnh như băng!
Vì vậy thu tay về, ôm lấy Hữu Hữu, Vân Thi Thi rời đi.
Khi đi lướt qua Mộ Nhã Triết, Vân Thiên Hữu nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt là sự lạnh lùng khiếp người.
Mộ Nhã Triết không quay đầu giữ lại, đi tới bên giường bệnh, thấy Tiểu Dịch Thần vốn đang thất thần chợt mở to mắt nhìn theo bóng Vân Thi Thi rời đi.
Mắt thấy hai mẹ con sắp biến mất ở cửa phòng bệnh, cậu kìm lòng không đặng xoay người xuống giường, không để ý đến vết thương, lảo đảo đi tới cửa, bước chân dừng lại.
Đứng chôn chân ở cửa, nhìn Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đi vào thang máy, cửa thang máy mở ra, giống như trời đất sụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040448/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.