Thấy cô im lặng, Khương Lê không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm có vẻ không muốn đi trên gương mặt cô, không khỏi nuối tiếc nói: “Thi Thi, thực ra cậu không cần nghĩ nhiều vậy đâu! Tớ cũng biết thời đại học cậu cũng phải chịu nhiều uất ức, thanh xuân của ai mà chẳng có lúc gập ghềnh chứ? Những chua cay mặn ngọt ấy, hôm nay hãy cho qua hết đi! Hiện tại, tụ tập với các bạn học, chủ yếu là để hoài niệm thanh xuân mà! Dù sao cùng trường bốn năm, phần tình cảm này khó có thể xóa sạch nha!”
“Ừ, mình biết!”
Vân Thiên Hữu đi bên cạnh, lặng lẽ nghe, mãi đến khi nghe được hình như thời đại học mẹ đã chịu không ít uất ức, trái tim khẽ nhói đau!
Hẳn là...có chút liên quan đến cậu nữa!
Cậu nghe từ trong miệng Vân Na ít nhiều nói qua, mẹ ở đại học vì chăm sóc cậu tốn không ít tâm tư.
Trong trường, lời đồn mẹ “chưa kết hôn đã sinh con” gây xôn xao, thiếu chút nữa bị rút học bạ.
Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao Vân Thiên Hữu, mặc dù biết chuyện này không liên quan gì đến Khương Lê, lại cảm thấy hơi phản cảm với cô ấy!
Vì sao, phải nói đoạn quá khứ này bằng giọng nhẹ bẫng như thế?
Lẽ nào, nỗi đau, nếu thành kí ức, thì sẽ không đau nữa?
Đừng nói gì đến cảm động lây, kim không đâm vào người mình, có thể biết đau sao?
Còn tự nhận là bạn mẹ cậu, cậu mới không thèm ấy!
Khương Lê không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040381/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.