Vân Thi Thi đáp, cũng cầm tay Hữu Hữu, mớm lời: “Hữu Hữu, còn không mau gọi cô?”
“Chào cô, cháu là Hữu Hữu! Cô thật có khí chất!”
Hữu Hữu ngọt ngào gọi một tiếng, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, không hề lúng túng.
“Ai da ai da... Thật đáng yêu quá! Một tiếng ‘cô’ này, nghe mà mềm cả tim!”
Khương Lê là một người phụ nữ rất thích trẻ con, không thể chống đỡ được sự tấn công ngọt ngào của Hữu Hữu, hôn lên mặt Hữu Hữu một cái mới bỏ qua.
“Chụt ---------“
Tuy Hữu Hữu không tình nguyện, nhưng lúc này vẫn rất nể mặt, cũng hôn lại lên má cô ta, Khương Lê hớn ha hướn hở cười: “Hữu Hữu thật dễ thương! Thi Thi, cậu thật có phúc nha!”
Trên mặt Hữu Hữu nở nụ cười, nhưng lại thầm quay lưng lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mạnh đôi môi.
Chết tiệt, toàn là phấn...
Nếu không phải nể mặt mẹ...
Mãi đến khi lén lau miệng sạch sẽ đã thấy Khương Lê để Thiên Thiên xuống, cô bé đi tới trước mặt cậu, ánh mắt si mê, nhìn cậu, cũng giang hai tay, xấu hổ nhìn cậu lí nhí: “Thiên Thiên cũng muốn... được anh thơm thơm!”
Nụ cười hoàn mĩ của Vân Thiên Hữu hơi cứng, khóe môi co giật, cơ thể thầm tránh phía sau Vân Thi Thi.
Thiên Thiên bèn đi đến trước mặt câu, ôm chầm lấy vai Hữu Hữu.
“...Đừng.” Hữu Hữu nhân lúc Khương Lê không chú ý, vẻ mặt ghét bỏ vươn tay đặt lên khuôn mặt cô bé, lạnh lùng đẩy ra.
Thiên Thiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040353/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.