Giang Vũ Đồng thấy cô phản ứng như vậy kịch liệt, tim đập cứng lại, kinh ngạc lập tức bưng kín miệng, cô ta quả nhiên không có đoán sai nha!
Cô ta vô cùng bất ngờ, lại có chút khó tin mà lẩm bẩm nói: “Không phải là thật sự đi?” Dứt lời, cô ta túm lấy ống tay áo của Vân Thi Thi, trong mắt tản ra vẻ nóng rực cùng hưng phấn dị thường, “Thi Thi…… Tôi nghe người ta nói, cô sở dĩ có thể xuất đạo thuận lợi như vậy không phải do có nhiều tài nguyên, mà là do sau lưng có đại kim chủ nâng đỡ? Những lời đồn đại đó đến tột cùng có phải là sự thật hay không?”
“Không phải.” Vân Thi Thi lạnh lùng.
“Ai da, vậy quan hệ giữa hai người đến tột cùng là cái gì?! Hỏi cô lại không nói, rốt cuộc cô có coi tôi là bạn bè hay không vậy?” Giang Vũ Đồng thấy cô nhất định không chịu thừa nhận, có chút không kiên nhẫn, cau mày quở trách cô.
Vân Thi Thi khóe môi lạnh lùng nhếch lên, sâu kín mà hỏi lại: “Không thể hiểu được, từ khi nào chúng ta lại trở thành bạn bè vậy? Tôi cũng không biết đấy?”
Giang Vũ Đồng hung hăng mà sửng sốt, bị câu hỏi lạnh băng của cô làm cho cứng họng.
“Cái gì……”
Cô ta tựa hồ có chút bị sự lạnh nhạt của Vân Thi Thi làm cho thất vọng, đôi mắt khẽ buông xuống, có chút thất thần mà thở dài một tiếng.
“Tôi cho rằng…… Chúng ta là bạn bè!” Vẻ mặt cô ta hết sức lúng túng, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040213/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.