Cô vẫn khóc, khóc xúc động, thương tâm đến vậy, giống như trời long đất lở.
Mộ Nhã Triết lại một lần nữa xâm chiếm môi cô, cắn cô thật mạnh, để lại dấu răng trên cánh môi non mềm của cô, như thể muốn dùng cách này để ngăn dòng nước mắt của cô lại.
Nhưng, một cái cắn này, nước mắt của cô càng tuôn trào mãnh liệt.
Trong mắt Mộ Nhã Triết lóe lên sự tức giận, vừa cắn mạnh vừa ngậm chặt một của cô, thì thầm: “Đừng khóc!”
Người phụ nữ trong ngực không tránh né nụ hôn của anh, cũng không đón hùa, chỉ lầm lũi vùi mặt vào bàn tay, không muốn nhìn anh.
Người đàn ông khẽ nhíu mày.
Đây chính là kháng cự không tiếng động.
Đang kháng nghị anh sao? Kháng nghị anh không hiểu tình cảm, không biết xem xét hoàn cảnh? Hay là, anh thiếu dịu dàng, không thể như Cố Tinh Trạch, vào lúc cô yếu đuối nhất, cho cô một cái ôm chặt?
Nghĩ đến Cố Tinh Trạch, anh cảm nhận được sự nôn nóng chưa từng có.
Chết tiết.
“Người phụ nữ này, cô muốn khóc tới bao giờ?”
Anh trừng mắt nhìn cô, cô không thèm để ý đến anh, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, không biết đang có biểu cảm gì.
Hai mắt Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo lại, cầm lấy hai tay của cô, chậm rãi đẩy ra, hiện lên gương mặt đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
Cả khuôn mặt đỏ ửng, nhất là đôi mắt kia, dường như thấm máu, vừa đỏ vừa sưng.
Trên mặt đã bị nước mắt làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040007/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.