Không nói lời nào, mới khiến người ta lo lắng nhất.
Lục Hạo Thành bát đắc dĩ thở dài, đem tình huông của Lam Hân nói rõ cho bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương vừa nghe Lam Hân có triệu chứng trâm cảm nhẹ, lại nhìn thoáng qua Lam Hân, trong khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra trong gia đình họ, ông cũng có biệt một chút.
“Giám đốc Lục, tôi cũng đã nghe giám đốc Dịch nói, sau khi phụ nhân nghe tin cậu xảy ra chuyện, vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh.
Tôi cũng đã suy xét tới khả năng sẽ xảy ra chuyện như thế này, không nghĩ tới lại thật sự đã xảy ra, sở dĩ là do phụ nhân đem tất cả đau thương đều dồn nén trong đáy lòng, một mình phải chịu đựng áp lực và đau đớn khủng khiếp, quả thật sẽ có tình huông như vậy xảy ra.
Trước mắt chỉ là cường độ tháp, tôi kê chút đơn thuốc, tìm một lọ vitamin hoặc canxi rỗng đề bỏ thuốc Vào nguy trang, bảo phu nhân mỗi ngày uống ba lân.
Hiện tại giám đốc Lục đã trở lại, tâm trạng có ấy có thể nhanh tốt lên thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ Vương!”
Lục Hạo Thành nói xong, liền xoay người nhìn Lam Hân.
Lúc Lục Hạo Thành ở bệnh viện chăm sóc Lam Hân, đã học được cách thay chai nước muôi truyền và rút kim tiệm, anh liền bảo bác sĩ Vương về nghỉ ngơi sớm một chút.
Sau khi bác sĩ Vương đã xác định được Lam Hân không có việc gì mới rời đi.
Lục Hạo Thành ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuôt ve khuôn mặt tỉnh xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393859/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.