Dịch Thiên Kỳ tăng tốc độ lái xe nhanh hơn, từ sân bay đến biệt thự ở Bành Hồ cận thời gian trung bình là hai tiếng đồng hồ, nhưng ông chỉ dùng thời gian bốn mươi phủt đề lái xe chạy về biệt thự.
Tốc độ xe quá nhanh, Mộ Thanh lại bị Say xe, vừa xuống xe, còn không thể đứng vững được trên đường.
Dịch Thiên Kỳ đỡ bà trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này bác sĩ Vương của gia đình – đã đứng trước cửa biệt thự đợi sẵn, trong tay còn mang theo hộp thuốc y tê.
Bác sĩ Vương năm nay khoảng 50 tuổi, vẫn luôn là bác sĩ gia đình mà Dịch Thiên Kỳ thuê riêng, lúc nào gọi tới cũng được.
“Giám đốc Dịch.”
Ông ấy cung kính gọi một tiếng.
Dịch Thiên Kỳ gật gật đầu: “Lão vương, mau đi giúp con gái tôi nhìn xem, con bé té xỉu.”
“được được được, giám đốc Dịch đừng có gấp. ”Bác sĩ Vương gật gật đâu.
Nhìn Lục Hạo Thành ôm Lam Hân đang hôn mê đã bước nhanh đã đi tới, Dịch Thiên Kỳ mở cửa đề cho hai người họ đi vào nhà trước.
Lục Hạo Thành ôm Lam Hân hướng về phía phòng bọn họ mà đi.
Lam Tử Tuấn cùng Lam Tử Nhiên chạy chậm đi theo phía sau.
Một lát sau là tiền vào trong phòng, Lục Hạo Thành thật cần thận đem Lam Hân đặt ở trên giường lớn mềm mại.
Ánh mặt trời từ cửa số chiếu vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiến cô trông yêu ớt, suy nhược hon, đầu hơi nghiêng nghiêng, không có chút ý thức.
“Bác sĩ Vương, mau lên.”
Trong giọng nói Lục Hạo Thành đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393858/chuong-1866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.