Chương trước
Chương sau
Cùng Lam Hân thân thiện nói chuyện một hồi.
Cô ấy dạo phố đã chụp rất nhiều những mẫu trang phục mới của tập đoàn Lục cùng những mẫu thiết kê theo cô ây là không tôi đưa cho Lam Hân xem.
Tô Cảnh Minh vừa thầy hai người phụ nữ vừa ăn vừa nói chuyện, càng cảm thấy buồn bực.
Đúng là phụ nữ với nhau thì không bao giờ hết chuyện đề nói.
Tô Cảnh Minh tính tình tuy rằng có chút nóng nảy, nhưng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Chẳng máy chốc anh ấy đã nhiệt tình quay ra trò chuyện với Âu Cảnh Nghiêu người ta thì nhiệt tình, nhưng Âu Cảnh Nghiêu chỉ là thỉnh thoảng ‘ừ’ vài tiếng.
“Đúng là như vậy.”
“Không sai.”
Lục Hạo Thành cũng cùng kiểu trả lời cộc lốc như Vậy.
Không đến mười phút, nháy mắt hoàn toàn dập tắt sự hào hứng nhiệt huyết trong lòng Tô Cảnh Minh.
Anh ây lại nhìn thoáng qua Lâm Dã, “Lâm Dã, hai tên chó độc thân như chúng ta có phải nên rời đi rồi không, sao tôi lại có cảm giác bản thân mình dư thừa như vậy chứ?”
Lâm Dã ăn một miếng thịt gà mềm nhẫn, cười cười, “Tôi lại không cảm giác được bản thân dư thừa chút nào.”
Tô Cảnh Minh: “…… ” Tên này tại sao da mặt còn dày hơn cả anh vậy chứ?
Âu Cảnh Nghiêu thoát được kiếp chó độc thân, liên quay sang ngược đãi những chó độc thân còn lại.
Chính anh còn nhìn không nỗi nữa, sợ Ninh Phi Phi ăn không đủ no, liên tục gắp thêm đồ ăn cho Ninh Phi Phị, còn một con tôm cuôi củng anh rất muốn ăn, cuối cùng lại nằm trong chén của Ninh Phi Phi.
Anh ghen ghét, hâm mộ, chờ ngày nào đó đên lúc anh đã có được người trong lòng, cũng sẽ hung hăng thẻ hiện phát cầu lương trước mặt Âu Cảnh Nghiêu cho xem.
Tô Cảnh Minh cảm giác bản thân đã cơm no rượu say đủ rồi.
Anh đứng dậy, cả người đều lắc lư, “Hình như tôi có chút say sâm rôi, tôi đi ra ngoài một chút đây, sau hai giờ nếu tôi không trở lại, hấy nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sợ bản thân lại lạc đường, đến lúc đó các người tìm tôi kháp nơi, lại quây rầy thời gian ân ái của mây người.
Mọi người: “……
Lục Hạo Thành: “Xem ra cậu thật sự say rôi, tuy nhiên tôi sợ trong lúc bọn tôi ân ái sẽ quên mắt cậu, nêu không có việc gì thì cũng không cần chạy ra đường cái lắc lư làm gì.”
Tô Cảnh Minh làm vẻ mặt như sắp khóc tới nơi.
Đây mà gọi là anh em sống chết có nhau vào sinh ra tử hay sao? Quả thực là thấy sắc quên bạn.
“Hừ! Một đám thấy sắc quên bạn.” Tô Cảnh Minh đầy ghê dựa ra liền hướng về phía thang máy đi đến.
Lâm Dã vừa thấy cậu ta thật sự đi rồi, hơi sửng sốt một chút.
Âu Cảnh Nghiêu có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng Tô Cảnh Minh: “Cậu ta không phải là thật sự uỗng Say rồi chứ? Cứ như vậy mà đi ra ngoài đúng là muốn xảy ra chuyện.”
Lục Hạo Thành: “Không phải say lắm đâu, chắc là không trên vân đê.”
Lâm Dã đứng dậy nói: “Tôi còn có việc, cũng không thể luôn chăm nom cậu ta được, hai người các cậu dành ra một chút thời gian, sau hai giờ mà cậu ta không trở lại thì gọi cho cậu ta một cuộc điện thoại, tôi còn phải chạy đi tìm bạn cũ nữa.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Đi đi, tôi sẽ trông coi cậu ta.”
Lâm Dã cầm lấy máy tính xách tay của mình lên, hướng tới mọi người gật gật đâu, sau đó liên rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.