Chương trước
Chương sau
Chuyện này nói đi nói lại, vẫn là do cậu ta thây tiệc của.
Sự keo kiệt bủn xỉn này, trong số những người có mặt ở đây cậu ta đã sớm nỗi danh rôi.
_ Âu Cảnh Nghiêu cũng ở một bên chế nhạo nói: “Không phải cậu không thích uống, mà là tiếc của khi uống, trong hâm rượu của cậu có biệt bao chai vang đỏ quý. Mỗi năm A Hoành đều tặng rượu cho cậu, không phải đều được cậu nâng niu giấu đi hay.
sao? Rượu ngon thì cậu không thiêu, thiếu chính là một tắm lòng thích chia BIỂN sẻ thôi.
“Này, Âu Cảnh Nghiêu, cậu cũng có rất nhiều, sao lại chưa từng thây cậu đem ra chia sẻ với tôi lần nào vậy.”
Tô Cảnh Minh nói xong, nhìn về phía Ninh Phi Phi bên cạnh Âu Cảnh Nghiêu.
Ninh Phi Phi vừa thấy ánh mắt này của đồi phương, có chút cầu cứu nhìn Âu Cảnh Nghiêu.
Cô ứng phó không được với Tô Cảnh Minh.
Âu Cảnh Nghiêu hơi nghiêng người, nhìn Tô Cảnh Minh, sắc mặt có chút trầm xuống, “Có nói cái gì, thì cậu hướng về phía tôi mà nói.
Tô Cảnh Minh: “…… ”Như thế nào hại ngày này anh ở trong mắt phụ nữ đều trở thành người xấu vậy chứ?
Anh chỉ là nhìn Ninh Phi Phi liếc mắt một cái mà thôi, cũng chỉ là muốn hỏi một câu, “Ninh Phi Phi, A Nghiêu nhà cô có đối xử với cô hào phóng hay sao?”
Cũng chỉ đơn giản giống như đang hỏi câu hỏi mà thôi.
Anh nheo. mắt nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu, “Âu Cảnh Nghiêu, cậu nói xem, sao cậu có thê nói như vậy chứ? Ở chỗ tôi đây còn đang phải chịu sự đối xử bắt công đấy, vậy mà tôi còn chưa lên tiêng phàn nàn oán hận đâu.Vậy mà cậu trước tiện còn không chịu nói lý lẽ, tôi đây vẫn còn chưa nỗi cơn thịnh nộ nữa mà?”
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu nhàn nhạt, vẻ mặt vẫn như lúc ban đầu, “Cậu đừng có bắt nạt Phi Phi.”
Tô Cảnh Minh: “…… ” Tại sao anh lại có cảm giác Ninh Phi Phi rất có tâm cơ, vừa rôi anh có nói gì sao?
“Tôi có nói cái gì sao? Như thế nào lại thành bắt nạt cô ấy rồi.
Ánh mắt Tô Cảnh Minh lại nhìn về phía Ninh Phi Phi, “Phi Phi, cô nói xem, tôi đã bắt nạt cô thế nào vậy?”
Đôi mắt to của Ninh Phi Phi lóe lóe, có chút vô tội, vì sao môi lần cô đều là cá năm trong chậu vậy chứ.
“Anh cũng không có bắt nạt tôi, tôi chỉ là cảm thầy câu hỏi của anh đúng là rất xảo quyệt mưu mô, tôi sợ chính mình trả lời không nỗi.
Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, nhíu mày, nghỉ hoặc, khó hiệu.
Cảm xúc của anh, lúc này cũng, giống như núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Nhìn Ninh Phi Phi đối với chính mình như với một con dã thú, e sợ muôn trốn tránh còn không KỊP, đúng l là cảm xúc của anh đã có chút mắt khống chê.
“Được được được, tôi cũng không: nói gì nữa, cái gì cũng đều không hỏi.”
Anh tự rót cho chính mình một ly rượu tủi thân, ngửa đầu lên uống cạn.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn có vẻ mặt không biểu cảm như cũ, Tô Cảnh Minh lại cười rót đầy một ly cho tên bạn.
Lam Hân nhìn Tô Cảnh Minh như vậy, chỉ cười cười, cô không nói gì, mà chuyển sang hỏi Ninh Phi Phi: “Phi Phi, hôm nay cô ra ngoài đi dạo.
một vòng, có thu hoạch được cái gì không?”
Cô nói sang chuyện khác, không khí giữa mọi người cũng thấy thoải mái hơn.
Ninh Phi Phi đối với đề tài này cảm thấy tương đối hứng thú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.