Đột nhiên nhìn thấy cha cũng khiên cô bé hoảng sợ, nhưng tiệp sau đó là Sự vui sướng khôn. xiêt, cô bé lại có thể thật sự nhìn thấy cha mình.
“Cha, con cứ cho rằng sẽ không còn được gặp lại cha nữa. Cha, cha đang ở nơi nào?” Lam Tử Kỳ mở căng đôi mắt to không chớp mắt nhìn vào Lục Hạo Thành, sợ chỉ cân cô bé chớp.
mắt một cái cha sẽ lập tức biên mật.
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái đang khóc thút thít, cũng đỏ hốc mắt.
“Bé con, đừng khóc, qua mấy ngày nữa cha sẽ trở lại nhé.” Giọng điệu Lục Hạo Thành nghẹn ngào, sự biến mắt của anh, đối với ba đứa nhỏ của mình mà nói, chắc chắn đã hình thành nỗi đau như bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng của chúng.
Nỗi đau anh đã gây ra cho ba đứa nhỏ, là nỗi đau xót cả cuộc đời.
‘Cha … ” Tiếc nức nở của Lam Tử Kỳ dừng một chút, đôi mắt to đẫm lệ không chớp mắt, “Cha, cha, cha nói, là cha nói qua máy ngày nữa cha sẽ trở về, cha, cho nên, những gì con thấy không phải là…… ” Lam Tử Kỳ nói không nên lời cái tiếng “ma” kia.
“Kỳ Kỳ nhìn thấy là cha thật sự, đúng không.” Lam Tử Kỳ ngừng tiêng khóc, đôi vai nhỏ bé vẫn không ngừng run rây.
Lục Hạo Thành cười gật gật đâu, nhìn dáng vẻ con gái nhỏ khóc thút thít thật sự rất đau lòng, nghe con bé gọi một tiếng cha, trái tim anh như tan chảy.
“Kỳ Kỳ, cha đã trở lại, quá mầy ngày sẽ trở về. Tuy nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/393796/chuong-1804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.