Chương trước
Chương sau
Lục Hạo Thành trừng mắt liếc Nhạc Cẩn Hi một cái: “Cậu bớt nói mát kiểu đó đi.”
Lục Hạo Thành nói xong, tiếp nhận túi trong tay Lam Hân.
Lam Hân: “Anh em Tiểu Tuần đâu?”
Lục Hạo Thành: “Còn chưa ngủ, ở đang chơi trên tầng hai.”
Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Lam Lam, ngày mai là cuối tuần, để bọn nhỏ chơi một lát đi.”
Mộ Thanh liếc ông một cái “Thiên Kỳ, ông cứ để bọn nhỏ như vậy sao?
Sẽ tạo thành thói quen cho chúng.”
Dịch Thiên Kỳ cười cười: “Sẽ không đâu, ba anh em Tiểu Tuần rất có tính tự giác.”
Trong lúc mấy người lớn đang nói chuyện, ba anh em Lam Tử Tuần cùng Sở Phi Dương đều đang tự giác cầm bài thi của mình trên tay Lục Tư Tư vừa mới vào cửa, liền hướng về phía Sở Phi Dương rống to, “Sở Phi Dương, tên ngu ngốc, toán học, ngữ văn, tiếng Anh toàn bộ đều là 0 điểm, đây chỉ là một bài kiểm tra đơn giản, con rốt cuộc đã làm bài thế nào vậy?
Cộng trừ các số dưới 10, con không biết làm sao?”
Mọi người vừa thấy, ánh mắt đều dừng trên người Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt oan ức, cúi đầu không nói lời nào.
Lam Hân vừa nghe vậy, lập tức lấy ra di động, mở tin nhắn wechat do giáo viên gửi đến.
Sở Phi Dương toàn bộ 0 điểm.
Ba anh em Tiểu Tuấn đều đạt 100 điểm.
2OBI.THV, 2y. ~ ” Lam Hân cũng có chút không thể tin nhìn Sở Phi Dương, trong khoảng thời gian này, thằng bé không phải đã tiến bộ. rất nhiều rồi sao?
Lục Hạo Thành sớm đã nhìn thấy bảng điểm, cũng không có nói gì.
Lam Tử Kỳ nhìn thấy Sở Phi Dương làm như sắp khóc đến nơi rồi, liền giải thích nói: “Bác, đừng trách Phi Dương, lần này thật sự không phải lỗi của cậu ấy.
Cậu ấy chủ yếu là không hề nghe hiểu lời cô giáo nói gì, hiện tại chấm bài thi trên máy tính, cậu ấy chỉ tô sai màu bút mà thôi, lại bởi vì viết chữ nguệch ngoạc, tô loạn khung chữ nên tất cả đều bị 0 điểm.”
“Hu hu hu!”
Lục Tư Tư chỉ cảm thấy bản thân muốn nổ tung.
Cô vô lực nhìn con mình, “Con trai, con nói cho mẹ biết, vì sao lại như vậy?”
Sở Phi Dương mang vẻ mặt oan ức: “Mẹ, lớp bọn con có 3 bạn thi được 0 điểm, con chỉ là một trong số đó.”
“Cho nên, con cảm giác bản thân rất đáng tự hào chắc?”
Lục Tư Tư hận không thể tìm được cái dây nịt, đánh cho thằng bé bắt trị này mấy cái.
“Mẹ, Kỳ Kỳ cũng nói rồi, việc này không thể trách con, chỉ có thể trách do con nghe không hiểu.”
Mọi người: “…… ” Lục Tư Tư trợn trừng mắt, thiếu chút nữa ngắt xỉu luôn.
Ai tới cứu tôi đi?
Tôi quả thực sắp điên mắt rồi.”
Lục Tư Tư bắt lực đỡ trán.
Sở Phi Dương vừa thấy dáng vẻ mẹ mình thương tâm khổ sở, trong lòng cũng không thoải mái chút nào, lần này cậu thật sự đã nghiêm túc làm bài, nhưng đã sai làm dùng bút chì ngòi 2B và bút mực.
Chữ của cậu viết có chút xấu, nhưng máy tính kia nhất định có vấn đề, lại dám cho mình 0 điểm, quả thật đến máy tính cũng dám bắt nạt mình “Mẹ, mẹ không cần tức giận, lần sau con nhát định sẽ làm bài tốt, Kỳ Kỳ đã dạy con cách dùng thế nào rồi, lần sau chắc chắn sẽ không dùng sai nữa.”
Sở Phi Dương hết cách, chính cậu bé cũng cảm thấy bản thân quá oan uỗng.
Lục Tư Tư vừa thấy con trai nói như vậy, sự tức giận của cô cũng vơi phân nửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.