Chương trước
Chương sau
Lam Hân hơi sửng sốt, nhìn qua Nhạc Cẩn Hi với ánh mắt quỷ dị: “Cho nên nói, các người có nhóm chat bí mật nhưng không có em trong đó, có phải hay không?”
Nhạc Cần Hi cười với vẻ mặt lấy lòng, “Lam Lam, em không cần tức giận, anh và ba đứa nhỏ chỉ là trò chuyện, giao tiếp bình thường thôi, anh cũng không làm hư chúng được.”
Lam Hân cũng tin tưởng anh, Cần Hi thật sự yêu thương ba anh em Tiểu Tuần rất nhiều.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, sau một giờ mới kết thúc bữa ăn, trong khoảng thời gian này Lục Hạo Thành đã gọi ba cuộc điện thoại, gửi máy chục tin nhắn wechat, Lam Hân cũng không nghe máy không trả lời tin nhắn.
Đến lúc lên xe, Nhạc Cần Hi vô cùng nén giận, ” Lục Hạo Thành này là sợ em bị lạc đường, hay sợ anh đem em ăn mắt?”
Suốt bữa ăn toàn nghe tiếng Lục Hạo Thành gọi điện thoại tới, tâm trạng anh vô cùng khó chịu.
Lam Hân lái xe ra khỏi ga ra, trực tiếp đi về nhà.
Cô cười nói: “Là anh ấy lo lắng cho em, hiện tại đã sắp mười giờ rồi, anh ấy vẫn luôn như vậy, chỉ cần trời tối rồi mà chưa thấy em về nhà thì sẽ rất khẩn trương.”
Nhạc Cần Hi ghé mắt nhìn thoáng qua cô, thấy trên mặt Lam Hân mang theo nụ cười hạnh phúc, anh cũng cong môi cười, cuối cùng vẫn là Lục Hạo Thành thắng.
Lục Hạo Thành tìm Lam Lam nhiều năm như vậy thật vất vả cũng tìm được rồi, sao có thể dễ dàng mà buông tay chứ?
“Hai. 1S. ” Anh thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về cảnh vật ngoài cửa sổ, thế nhưng lại phát hiện, trái tim cũng không còn đau đớn như trước.
Không phải là hét thương, mà vì cô được hạnh phúc, anh cũng tháy hạnh phúc, chính là loại cảm giác này.
Một đường về đến nhà, hai người nói nói cười cười vui vẻ.
Vừa vào cửa, đã thấy Lục Hạo Thành đang khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng cùng ghen tị nhìn hai người.
Lam Hân nhìn anh mà mỉm cười bắt lực, “Không phải suốt đêm anh đều bày ra bộ dạng này chờ em trở về chứ?”
Dịch Thiên Kỳ cùng Mộ Thanh đang ngồi trong phòng khách cười cười.
Dịch Thiên Kỳ ngạc nhiên n Lam Lam, thằng bé đêm nay cứ như ăn phải thuốc nổ vậy.Ta và mẹ con đều không chịu nổi hắn.”
“Cha, cha hắn là nên đá anh ấy Phi Dương tầng luôn, đỡ phải thấy anh ấy mà phiền lòng.”
Lam Hân đùa giỡn.
Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Lam Lam, đổi lại là cha con dám, cha cậu ta cũng không dám.”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, lập tức quay đầu lại phản bác một câu: “Chú Dịch, chú nói câu này là không xem cháu là người một nhà rôi.”
Dịch Thiên Kỳ sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt Lục Hạo Thành còn thật sự nghiêm túc, cười nói: “Nói như thế vậy cháu cũng xem ta là người một nhà?”
Lục Hạo Thành hỏi lại: “Chẳng lẽ cháu xem chú là người ngoài sao?”
Dịch Thiên Kỳ: “…… ” “Không có cảm giác được.”
Lục Hạo Thành: “…….. ” Chẳng lẽ biểu hiện của anh không đủ rõ ràng sao?
“Yên tâm, chú là cha của Lam Lam, cháu cũng sẽ hiếu kính chú thật tốt.”
Lục Hạo Thành nhướng mi cười nói.
Dịch Thiên Kỳ nhìn anh cười từ ái: “Nghe được lời này của cháu thì ta an tâm, nói thật, ta bây giờ còn chưa yên tâm giao con gái ta cho cháu.”
Lục Hạo Thành: “…… ” Chẳng lẽ biểu hiện của anh còn chưa đủ yêu Lam Lam hay sao?
“Chú Dịch, với tư cách là bạn tri kỷ tâm giao của Lam Lam, cháu hiện tại cũng không yên tâm đem Lam Lam giao cho anh ta.”
Nhạc Cần Hi nói, ánh mắt quỷ dị nhìn Lục Hạo Thành.
Lam Lam ăn bữa cơm anh ta cũng phải gọi mấy cuộc điện thoại, có kiểu dính người như anh ta không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.