Mộc Tử Hoành nói: “Mẹ, mẹ đưa con về nhà tĩnh dưỡng đi, tình hình hiện tại của con, bác sĩ gia đình cũng có thể xử lý được, mẹ cũng không cần phải chạy qua chạy lại.Chỉ cần tìm thêm cho con một hộ lý là được.”
Từ phượng nghe vậy thì gật đầu, nhìn thấy con trai mới trong mấy ngày đã gầy yếu hơn rất nhiều, đáy lòng bà càng cảm thấy khó chịu “Cũng tốt, A Hành, trở về nhà, mẹ chăm sóc con càng thuận tiên hơn.”
“Vâng!” Sau khi Mộc Tử Hoành đáp một tiếng, liền nhắm mắt lại.
Nhạc Cần Nghiên về đến nhà, tâm tình vẫn không tốt như cũ, cô máy ngày nay, mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Mộc Tử Hoành, nhưng mà Mộc Tử Hoành vẫn không muốn thấy mặt cô.
Đáy lòng cô có một loại cảm giác, Mộc Tử Hoành cả đời này cũng không muốn gặp lại mình nữa.
Lam Hân bưng một ly nước trái cây tiền vào đưa cho cô, “Nghiên Nghiên, từ sáng sớm đến giờ cậu còn chưa ăn cái gì, uống chút nước trái cây đi.”
Nhạc Cẩn Nghiên nhìn ly nước cam trong tay Lam Hân, bỗng nhiên nhớ đến một lần lúc Mộc Tử Hoành còn nằm viện, Mộc Tử Hoành cũng thích uống nước cam, mỗi một lần cô đi thăm anh đều sẽ mang theo một ly nước cam đến anh sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhạc Cẩn Nghiên uống một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt thực sự rất ngon, không lỏng không quá ngọt, vị rất vừa miệng, khó trách anh thích uống đến vậy.
Sau khi uống được mấy ngụm, cô đưa trả cho Lam Hân, “Lam Lam, cám ơn cậu, vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392993/chuong-997.html