“Dì Từ, Tử Hoành sao rồi?”Nhạc Cẩn Nghiên lên tiếng hỏi.
Mà Mộc Tử Hoành nằm trên giường bệnh, vừa nghe thấy giọng Nhạc Cẩn Nghiên, lại cảm thấy đau khổ cùng kích động.
Kích động bởi vì anh đã biến thành thế này, cô vẫn muốn đến thăm anh, đau khổ lại bởi giờ anh không thể mang đến cho cô hạnh phúc.
Từ Phượng chua sót cười, “Nghiên Nghiên, tốt hơn nhiều rồi, Lam Lam, cám ơn các cháu đã qua đây, nhưng A Hoành vẫn là không muốn gặp bắt cứ ai, phiền các cháu đi một chuyền rồi.”
Nhạc Cần Nghiên vừa nghe, vội vã nói “Dì Từ, cho cháu vào nhìn anh ấy một lát, cháu có lời muốn nói.”
Từ Phượng khẽ lắc đầu, “Thằng bé đã ngủ rồi, buồi tối nó rất khó đi vào giác ngủ, hiện tại thật vất vả lắm mới ngủ được, để cho Tử Hoành ngủ một chút đi, chờ sau khi thằng bé tỉnh lại ta sẽ nói với nó là các cháu đã ghé qua thăm.”
Từ Phượng nói xong, lưu luyến không rời đóng cửa phòng bệnh.
“Dì Từ, dì để cho cháu đi vào đi, cháu sẽ chỉ liếc nhìn một cái, sau khi liếc thấy anh ấy một lát thôi thì cháu sẽ tự: bước ra.”
Nhạc Cần Nghiên dùng sức vỗ vào cửa.
Lam Hân biết cô đau khổ, liền dùng sức ôm cô, “Nghiên Nghiên, cậu đừng như vậy, chúng ta cho anh ấy thêm chút thời gian, chờ tình hình anh ấy tốt hơn một chút, chúng ta sẽ tiếp tục qua.”
Vẻ mặt Nhạc Cần Nghiên vô cùng thống khổ, nhìn vào từ tắm kính trên cửa, chỉ có thể thấy được có người đang nằm trên giường, “Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392992/chuong-996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.