“A…” Lục Hạo Thành nghe lời này, sao lại có cảm giác thằng bé miễn cưỡng tha thứ cho mình vậy?
Bất quá, nhưng Tiểu Tuấn có thể làm đến nước này, anh đã rất vui vẻ.
“Tiểu Tuấn, cám ơn con!”
Lam Tử Tuấn: “Đối xử với mẹ con tốt một chút, cho con ba năm nữa, con cũng có thể tự mang hạnh phúc đến cho mẹ,”
Lam Tử Tuấn nói xong, ánh mắt lại quay về máy tính, “Năm lên 3 con đã tiếp xúc với lập trình, một tháng trước đã thành lập trang web riêng, nhưng cha yên tâm, con sẽ không làm chuyện gĩi trái pháp luật, con tự biết chừng mực.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Tiểu Tuấn, sao con lại nói cho cha điều này?”
Lam Tử Tuấn không chút để ý trả lời, “Cha theo con vào đây, không phải là muốn biết con đang làm cái gì sao?”
Lục Hạo Thành: “…… ” Trước mặt con trai, mọi suy nghĩ của anh đều trở nên rõ ràng.
“Nhưng cha không cần nói với mẹ, mẹ sẽ lo lắng.” Mong cả nhà thông cảm, lượng người đọc trang nguồn tụt quá nên từ này nguồn truyen-one chỉ lên 3 chương mỗi ngày nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!
Lam Tử Tuần nói xong, nhìn qua, ý bảo anh có thể rời đi được rồi.
Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt ghét bỏ của con trai, vô cùng bi thương.
“Tiểu Tuấn, cha đưa con đi du học nhé, con có năng lực, không thể bị mai một.”
Lam Tử Tuần lắc đầu: “Không đi, con muốn ở cạnh mẹ, ở trong nước cũng có thể học giỏi Lục Hạo Thành nghe vậy bèn cúi đầu hỏi: “Tiểu Tuấn, chẳng lẽ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392944/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.